![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Ba Ơi, Mở Mắt Ra Đi
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 95.02 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
- Má cứ để ổng đi! - Tôi hấm hứ - Ổng đợi ngày này mấy chục năm rồi mà cản đản làm gì.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ba Ơi, Mở Mắt Ra ĐiBa Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Sưu Tầm Ba Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012- Má cứ để ổng đi! - Tôi hấm hứ - Ổng đợi ngày này mấy chục năm rồi mà cản đản làm gì.Thấy cái mặt chù ụ của tôi, má đang định lên tiếng nói tiếp thở dài thôi luôn. Ông ta im lặngmặc áo mưa vào. Vẫn thái độ nhẫn nhịn cam chịu thấy mà ứa gan. Không biết từ hồi nảo hồinào tới giờ mỗi khi có đụng chạm tới chuyện đó, tôi thì nhảy cồ cồ lên, ổng thì cứ nín thinh ẩnnhẫn như một ông đạo đang tháng chay tịnh vậy. Mặc xong cái áo mưa kiểu ba-đờ-xuy cũ mèn,ổng lẳng lặng dắt chiếc xe ra sân nổ máy. Ông ta quay lại nhìn má tôi như nói: “Anh đi nghe! Đicoi thiệt hông rồi về liền”. Dù không có tiếng nói nào phát ra nhưng má tôi như hiểu hết, gậtđầu tán thành. Chiếc Magic cũng cũ sì như cái áo nổ máy ù ục rồi lao vào màn mưa giăng đặckhông nhìn được quá năm thước. Chỉ chưa đầy hai phút là ổng và chiếc xe mất dạng. Tiếng máychìm lịm vào tiếng mưa. Con Bé Tư đang cầm cuốn tập học bài, bỏ xuống, thở ra bất nhẫn:- Ba làm vậy cũng là vì chị. Sao chị Hai ác với ba quá vậy?Tôi quay lại sừng sộ:- Ba của mày chứ đâu phải của tao. Ổng làm vậy vì muốn chứng minh mình là người đàng hoàngchứ đâu phải vì tao.- Hai đứa con đừng cãi nhau nữa! - Má tôi giọng méo đi như van xin - Trời mưa lớn vầy mà đi tớiBa Hòn xa quá! Ba của tụi bây mới bịnh xong.- Ôi, xì...! Ổng là bác sĩ mà, má lo gì.Nói thì nói vậy chớ thấy mắt má ướt rượt, cái cục lửa trong bụng tôi hạ ngọn liền.Từ hồi má sanh thằng Bé Ba, rồi con Bé Tư tới giờ tôi chưa một lần kêu ông ấy bằng ba haydượng. Trổng không ngôi thứ xưng hô khi cần nói, mà giữa tôi và ông ấy ít có việc cần lắm.Trước mặt khách lịch sự thì “ổng này, ổng nọ” cho qua chuyện. Ngày ba tôi mất tích tôi đã bảytuổi. Ngày ông ấy về nhà ở luôn với má, tôi chín tuổi rồi. Má đẻ thằng Bé Ba, lúc tôi mười tuổi.Tôi đã ghét cay ghét đắng ai tới nhà tôi hỏi:- Ba đâu rồi Bé Hai?Tôi cộc lốc:- Chết rồi!Trang 1/6 http://motsach.infoBa Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Sưu TầmNgười ta lắc đầu:- Không phải, dượng con kìa?- Hổng biết.Tại có mặt ông ta trong nhà mà người ta quên mất ba của tôi. Má tôi cũng quên ba tôi rồi. Chỗba tôi nằm với má giờ để cho ổng nằm. Chính giữa chiếu hồi trước là chỗ tôi nằm với ba má giờlà thằng Bé Ba, rồi con Bé Tư. Tôi ấm ức, lúc đầu còn khóc, sau chỉ ngồi chầm dầm không nóirằng tới ai. Bà nội tôi hồi còn sống ôm tôi ra mái chái sau nhà, để lên võng. Hai bà cháu đưanhau. Nội nói:- Đừng có làm vậy má con buồn lắm Bé Hai. Dượng của con tốt lắm, tốt như ba con hồi đó vậy,con kêu bằng ba đi.- Đừng có hòng! Ổng đâu có gì giống ba tôi.Trong tâm trí tôi, ba cao lớn dình dàng đi vô nhà phải khom khom để khỏi đụng ngạch cửa. Aicũng kêu ba tôi là chú trung đội trưởng, nghe oai ơi là oai. Ba tôi nói năng sang sảng, cười ha hảrộn cả nhà. Ba đi về tới là bỏ đại ba-lô, súng dài xuống đất, tuột quần dài liệng lên đầu võng. Tôinhớ như in cái lai quần cụt lửng bằng vải bao bòng bột của ba có thêu hai chữ “Út Trọng”. Mátôi nói thêu chữ làm dấu khỏi lộn quần với người khác vì ba có cái tật tiện đâu bỏ đó. Ba tôi cườikhì khì, thương quá thì may quần áo xong, dích dắt chữ lên cho đỡ nhớ chớ bự con như ba thì aimặc quần khính được mà làm dấu. Ba ẵm tôi tung lên, hứng xuống làm tôi cười nắc nẻ. Còn ôngta, ốm nhom, trắng nhách, nói không dám nói lớn, ẵm không dám mạnh tay như sợ làm tôi đau.Không phải vậy mà tôi ghét ổng đâu. Tôi ghét là vì ngoài ổng ra không còn ai biết ba tôi đâurồi. Hồi còn chiến tranh người này nói ba tôi chết mất xác. Người khác xù xì ba tôi đầu hàngtheo giặc về Rạch Giá ở rồi. Nội và má khóc hết nước mắt. Người ta bỉu môi sau lưng: Thứ đồchiêu hồi, ham sống khoái giàu sang bỏ vợ bỏ con”. Ông ấy không biết từ đâu về báo với xã batôi hy sinh ở ngã ba Ba Hòn rồi. Ba tôi và cậu liên lạc của tiểu đội ở lại chặn đường cầm chângiặc để đồng đội đưa thương binh vượt tuyến về căn cứ an toàn. Người ta hỏi chứng cớ đâu. Ổngngồi im. Người ta hỏi mồ mả, xương cốt của ba tôi ở đâu. Ổng lắc đầu. Người ta hỏi còn ai làmchứng. Ổng nói đoàn thương binh về đến kinh Cái Sắn đã được đón đi hết, đội quân y thoát khỏitrận càn ấy chỉ còn lại mình ổng. Ở xã không ai tin. Mà tin sao được khi lời đồn đã nhìn thấy batôi mặc đồ rằn ri, ngồi xe zeép đi dọc đường Lê Lợi ở Rạch Giá. Ông ấy thề trên danh dự củamột con người, của một bác sĩ, của một người lính rằng ba tôi hy sinh vì nhiệm vụ là thật. Khôngai tin. Người ta nói nếu tìm được xương cốt của ba thì mới biết thật hay giả. Tôi n ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ba Ơi, Mở Mắt Ra ĐiBa Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Sưu Tầm Ba Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012- Má cứ để ổng đi! - Tôi hấm hứ - Ổng đợi ngày này mấy chục năm rồi mà cản đản làm gì.Thấy cái mặt chù ụ của tôi, má đang định lên tiếng nói tiếp thở dài thôi luôn. Ông ta im lặngmặc áo mưa vào. Vẫn thái độ nhẫn nhịn cam chịu thấy mà ứa gan. Không biết từ hồi nảo hồinào tới giờ mỗi khi có đụng chạm tới chuyện đó, tôi thì nhảy cồ cồ lên, ổng thì cứ nín thinh ẩnnhẫn như một ông đạo đang tháng chay tịnh vậy. Mặc xong cái áo mưa kiểu ba-đờ-xuy cũ mèn,ổng lẳng lặng dắt chiếc xe ra sân nổ máy. Ông ta quay lại nhìn má tôi như nói: “Anh đi nghe! Đicoi thiệt hông rồi về liền”. Dù không có tiếng nói nào phát ra nhưng má tôi như hiểu hết, gậtđầu tán thành. Chiếc Magic cũng cũ sì như cái áo nổ máy ù ục rồi lao vào màn mưa giăng đặckhông nhìn được quá năm thước. Chỉ chưa đầy hai phút là ổng và chiếc xe mất dạng. Tiếng máychìm lịm vào tiếng mưa. Con Bé Tư đang cầm cuốn tập học bài, bỏ xuống, thở ra bất nhẫn:- Ba làm vậy cũng là vì chị. Sao chị Hai ác với ba quá vậy?Tôi quay lại sừng sộ:- Ba của mày chứ đâu phải của tao. Ổng làm vậy vì muốn chứng minh mình là người đàng hoàngchứ đâu phải vì tao.- Hai đứa con đừng cãi nhau nữa! - Má tôi giọng méo đi như van xin - Trời mưa lớn vầy mà đi tớiBa Hòn xa quá! Ba của tụi bây mới bịnh xong.- Ôi, xì...! Ổng là bác sĩ mà, má lo gì.Nói thì nói vậy chớ thấy mắt má ướt rượt, cái cục lửa trong bụng tôi hạ ngọn liền.Từ hồi má sanh thằng Bé Ba, rồi con Bé Tư tới giờ tôi chưa một lần kêu ông ấy bằng ba haydượng. Trổng không ngôi thứ xưng hô khi cần nói, mà giữa tôi và ông ấy ít có việc cần lắm.Trước mặt khách lịch sự thì “ổng này, ổng nọ” cho qua chuyện. Ngày ba tôi mất tích tôi đã bảytuổi. Ngày ông ấy về nhà ở luôn với má, tôi chín tuổi rồi. Má đẻ thằng Bé Ba, lúc tôi mười tuổi.Tôi đã ghét cay ghét đắng ai tới nhà tôi hỏi:- Ba đâu rồi Bé Hai?Tôi cộc lốc:- Chết rồi!Trang 1/6 http://motsach.infoBa Ơi, Mở Mắt Ra Đi! Sưu TầmNgười ta lắc đầu:- Không phải, dượng con kìa?- Hổng biết.Tại có mặt ông ta trong nhà mà người ta quên mất ba của tôi. Má tôi cũng quên ba tôi rồi. Chỗba tôi nằm với má giờ để cho ổng nằm. Chính giữa chiếu hồi trước là chỗ tôi nằm với ba má giờlà thằng Bé Ba, rồi con Bé Tư. Tôi ấm ức, lúc đầu còn khóc, sau chỉ ngồi chầm dầm không nóirằng tới ai. Bà nội tôi hồi còn sống ôm tôi ra mái chái sau nhà, để lên võng. Hai bà cháu đưanhau. Nội nói:- Đừng có làm vậy má con buồn lắm Bé Hai. Dượng của con tốt lắm, tốt như ba con hồi đó vậy,con kêu bằng ba đi.- Đừng có hòng! Ổng đâu có gì giống ba tôi.Trong tâm trí tôi, ba cao lớn dình dàng đi vô nhà phải khom khom để khỏi đụng ngạch cửa. Aicũng kêu ba tôi là chú trung đội trưởng, nghe oai ơi là oai. Ba tôi nói năng sang sảng, cười ha hảrộn cả nhà. Ba đi về tới là bỏ đại ba-lô, súng dài xuống đất, tuột quần dài liệng lên đầu võng. Tôinhớ như in cái lai quần cụt lửng bằng vải bao bòng bột của ba có thêu hai chữ “Út Trọng”. Mátôi nói thêu chữ làm dấu khỏi lộn quần với người khác vì ba có cái tật tiện đâu bỏ đó. Ba tôi cườikhì khì, thương quá thì may quần áo xong, dích dắt chữ lên cho đỡ nhớ chớ bự con như ba thì aimặc quần khính được mà làm dấu. Ba ẵm tôi tung lên, hứng xuống làm tôi cười nắc nẻ. Còn ôngta, ốm nhom, trắng nhách, nói không dám nói lớn, ẵm không dám mạnh tay như sợ làm tôi đau.Không phải vậy mà tôi ghét ổng đâu. Tôi ghét là vì ngoài ổng ra không còn ai biết ba tôi đâurồi. Hồi còn chiến tranh người này nói ba tôi chết mất xác. Người khác xù xì ba tôi đầu hàngtheo giặc về Rạch Giá ở rồi. Nội và má khóc hết nước mắt. Người ta bỉu môi sau lưng: Thứ đồchiêu hồi, ham sống khoái giàu sang bỏ vợ bỏ con”. Ông ấy không biết từ đâu về báo với xã batôi hy sinh ở ngã ba Ba Hòn rồi. Ba tôi và cậu liên lạc của tiểu đội ở lại chặn đường cầm chângiặc để đồng đội đưa thương binh vượt tuyến về căn cứ an toàn. Người ta hỏi chứng cớ đâu. Ổngngồi im. Người ta hỏi mồ mả, xương cốt của ba tôi ở đâu. Ổng lắc đầu. Người ta hỏi còn ai làmchứng. Ổng nói đoàn thương binh về đến kinh Cái Sắn đã được đón đi hết, đội quân y thoát khỏitrận càn ấy chỉ còn lại mình ổng. Ở xã không ai tin. Mà tin sao được khi lời đồn đã nhìn thấy batôi mặc đồ rằn ri, ngồi xe zeép đi dọc đường Lê Lợi ở Rạch Giá. Ông ấy thề trên danh dự củamột con người, của một bác sĩ, của một người lính rằng ba tôi hy sinh vì nhiệm vụ là thật. Khôngai tin. Người ta nói nếu tìm được xương cốt của ba thì mới biết thật hay giả. Tôi n ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn Ba Ơi Mở Mắt Ra Đi truyện Sáng khoa học xã hội thơ ca văn học Việt NamTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 382 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 352 8 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 283 0 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 267 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 241 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 211 0 0 -
91 trang 182 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 169 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 150 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 143 0 0