Danh mục

Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 3 - Bắc Kinh hoang tàn và tiêu điều

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.35 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 3Bắc Kinh hoang tàn và tiêu điều. Sau tám năn Nhật chiếm đóng và bốn năm nội chiến, phố xá trở nên bẩn thỉu, những bức tường dày bao quanh Thành Nội bị lở từng mảng có chỗ đã bắt đầu sập. Các biển quảng cáo vui mắt và sặc sỡ cũng biến mất khỏi các cửa hiệu và quầy hàng, những quán sách thân thương của tôi ở Liuli-chang đóng cửa im ỉm dường như lâu lắm rồi. Dân tình xem ra nghèo đói, dung nhan không thấy sửa sang gì giống như chính bản thân thành phố....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 3 - Bắc Kinh hoang tàn và tiêu điều Chương 3Bắc Kinh hoang tàn và tiêu điều. Sau tám năn Nhật chiếm đóng và bốn năm nộichiến, phố xá trở nên bẩn thỉu, những bức tường dày bao quanh Thành Nội bị lởtừng mảng có chỗ đã bắt đầu sập. Các biển quảng cáo vui mắt và sặc sỡ cũng biếnmất khỏi các cửa hiệu và quầy hàng, những quán sách thân thương của tôi ở Liu-li-chang đóng cửa im ỉm dường như lâu lắm rồi.Dân tình xem ra nghèo đói, dung nhan không thấy sửa sang gì giống như chínhbản thân thành phố. Đàn ông, đàn bà chỉ mặc những chiếc bộ quần áo ghi đá hoặcmàu xám thường được khâu bằng tay từ những mảnh bao tải. Mỗi người đều cómột đôi giày bằng vải buồm thô màu đen, mọi người trông ai cũng giống ai. Đànông xùm xụp mũ chăn cừu còn đàn bà thì tóc cắt ngắn. Tôi mặc quần áo đúng mốt,cà vạt, giày da, đầu tóc chải chuốt kiểu úc trông giống như người nước ngoài. LýLiên mặc áo khoác màu sặc sỡ và giầy cao gót. Tóc của cô ta chải thành nếp tuyệtđẹp và nổi bật trong những người khác giống những bông hoa đỏ rực trên cánhđồng lúa mì vàng óng. Tôi rất nhanh chóng phải sắm ngay bộ đồng phục mà mấyông cộng sản đã khuyên. Nhưng Lý Liên phải đặt may một bộ hợp với người cô ta.Mẹ tôi thay đổi nhiều. Bà sung sướng khi chúng tôi quay về và cầu khẩn chúng tôiđừng bỏ nhà đi nữa. Tôi hứa ở lại với bà.Dù nghèo, nhưng khí thế của dân Bắc Kinh sôi nổi. Khắp chốn nơi nơi nhữngkhuôn mặt tràn trề hạnh phúc nhìn vào tôi. Bắc Kinh được tự do và dân chúngchân thành chào mừng chính phủ cộng sản mới. Trong thành phố bao trùm bầukhông khí thân thiện tưởng vào hạnh phúc tới gần. Chỉ một số ít người thân và họhàng tôi cho rằng việc tôi trở về là sai lầm.Anh tôi thu xếp cho tôi gặp Phó Liêm Chương để thảo luận vấn đề công việc củatôi.. Tôi đến nhà Phó. Ông sống trong toà nhà được chia cho bộ y tế. Toà nhà nàynằm ở vùng Quảng Xương phía bắc trung tâm thương mại Vương Phú Thanh. Toànhà này từng là nơi ở của hoàng tử Mãn Châu, sau đó một tướng Quốc dân đảngchiếm lấy dùng và cuối cùng, Phó Liêm Chương toạ lạc ở đây. Biệt thự này cókiểu cách làm tôi nghĩ tới ngôi nhà của chúng tôi, nhưng nó này rộng hơn, sangtrọng và lộng lẫy hơn nhiều. Biệt thự có có 6 phòng tất cả đều quét màu nho xanh.Trong đó bố trí những vườn nhỏ phong cách Trung quốc truyền thống, có lối điđược lát gạch men.Khi tôi đến, Phó Liêm Phương nửa ngồi nửa nằm trên trường kỷ làm bằng trúc.Ông dáng người cao, hơi gày. Dưới vầng trán cao, đôi mắt tinh ranh và diễn cảmcủa ông nhìn tôi. Ông chừng 50 tuổi, hơn tôi tới 26 tuổi. Do tôi còn trẻ nên ôngxem có vẻ già hơn.Khi tôi đến, Phó Liêm Phương cũng chẳng hề đứng dậy, mà chỉ chìa tay cho tôibắt. Ông lắc lắc tay uể oải một cách xã giao. Do được tâng bốc nên tôi nghĩ mìnhphải được coi trọng, cho nên tôi đã mất mặt khi tiếp xúc với nhân vật cao cấp nhưvậy. Tôi đã bị ho lao mất mấy năm vì thế tôi không thể nói chuyện lâu với đồngchí được- ông ta nói chặn trước. Sau đó ông hỏi tôi tỷ mỉ về học hành và nghềnghiệp bác sĩ. Vừa nghĩ ngợi, ông nói tiếp:- Vấn đề công việc của đồng chí đã được giải quyết. Sáng mai anh có mặt ở Cụctheo dõi sức khoẻ.Chính phủ mới vẫn hoàn toàn chưa thành hình, chức năng quyền lực điều hànhtạm thời trao cho ủy ban quân quản thuộc đảng cộng sản Trung quốc. Cục theo dõisức khoẻ trực thuộc ủy ban này.Tại Cục theo dõi sức khoẻ tôi được tiếp đón nồng nhiệt. Một người cán bộ nói vớitôi là ở đây còn thiếu bác sĩ điều trị và kể thêm anh tôi từng là sếp của anh ta.Thứ trưởng báo cho chúng tôi là đồng chí sẽ trở thành các bộ của Cục chúng tôi -anh ta giải thích - Tất cả chúng tôi ở đây đều hoàn toàn tình nguyện. Lãnh đạođảm bảo cho chúng tôi mọi thứ cần thiết: nhà cửa, chỗ làm việc quần áo và thậmchí cả giày dép nữa. Vì đồng chí sẽ đảm đương công việc bác sĩ trưởng điều trị,nên đồng chí sẽ nhận khẩu phần hạng hai, cao hơn chút ít so với nhân viên trungbình.Hệ thống hoàn toàn tình nguyện nghĩa là tôi sẽ chẳng được nhận lương. Đảngcộng sản thi hành hai dạng trả công cho viên chức nhà nước. Ai tham gia cáchmạng chưa lâu, bắt đầu làm cho đảng thì nhận lương bình thường. những ngườitham gia cách mạng lâu năm thì được cung cấp toàn phần. Những người tham giatình nguyện nhận kiểu riêng. Tôi thuộc hạng tự nguyện đi theo cách mạng. Dù làtôi là người mới vào nhưng vãn được vinh dự thuộc hạng được nhà nước chohưởng cung cấp toàn phần.Nhưng tôi còn băn khoăn. Chi phí gia đình cũng không phải là nhỏ và giờ đâygánh nặng đè lên vai Lý Liên. Tôi còn phải nuôi mẹ, hai bà cô và bố mẹ vợ. Thậtra tôi cũng đã tích luỹ được vàng và đô la Mỹ, nhưng nếu không nhận được lươngthì số tiền đó chẳng mấy chốc mà bay.Chỉ khi gặp đồng chí Lắc tôi nhận được một số hướng dẫn về nhiệm vụ tương laicủa mình. Đồng chí Lắc sẽ dẫn đồng chí tới chỗ làm việc tại Đại học tổng hợpcông nhân - người ta nói cho tôi - bây giờ đồng chí cứ về nhà và thu xếp tất cả đồdùng cần thiết. Chúng tôi sẽ cấp cho đồng chí thu xếp ...

Tài liệu được xem nhiều: