Tranh của Patrick Scullin
Chưa bàn đến ý nghĩa của những tác phẩm của nghệ sĩ ta trong In: Act và những vấn đề họ đề cập vội, ở đây tôi chỉ muốn bàn thêm vài dòng về những vấn đề “kỹ thuật”, những thủ pháp thuần túy hình thức thường gặp, lặp đi lặp lại qua nhiều năm, nay cũng thấy trong đại hội này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài 3: Nam trói vs Nữ cởi
Bài 3: Nam trói vs Nữ cởi
Tranh của Patrick Scullin
Chưa bàn đến ý nghĩa của những tác phẩm của nghệ sĩ ta trong In: Act và
những vấn đề họ đề cập vội, ở đây tôi chỉ muốn bàn thêm vài dòng về những
vấn đề “kỹ thuật”, những thủ pháp thuần túy hình thức thường gặp, lặp đi lặp
lại qua nhiều năm, nay cũng thấy trong đại hội này.
Bởi tuy tôi cũng dự khá nhiều cuộc tọa đàm sau triển lãm, nhưng thâm tâm
nhắc nhở tôi rằng đừng tin hết vào những lời các nghệ sĩ nói. Điều đó cũng
giống việc đừng quá tin vào lời các thiếu nữ nói (đừng nghe họ nói yêu ai
không yêu ai, mà hãy xem họ lấy ai), hoặc trẻ con đừng có trông vào lời
người lớn giáo huấn (mà hãy trông vào việc họ làm). Các tự bạch bằng lời
của nghệ sĩ ta ở nhiều các cuộc thảo luận sau triển lãm thường mắc ba tình
trạng, một là nói giỏi quá, tuy ý nghĩa tác phẩm cũng đơn giản thôi, nhưng
tác giả (hoặc có curator nói hộ tác giả) nói nhiều và đặt chuyện phức tạp
ghê lên được; hai là tác phẩm thì tốt nhưng tự sự thì chưa đủ, tác giả lại nói
quá đơn giản hoặc cứ như đùa; ba là tác giả vòng vo giấu ý nghĩa thực hoặc
cố ý kể lể vào quá trình làm việc (chắc cũng bởi thói quen sợ một số tô-tem
hoặc barrie vô hình nào đó, hoặc thậm chí là có ý coi thường trình độ khán
giả cũng nên). Điều này thì cũng không hề chi. Vì nghệ thuật tạo hình là
nghệ thuật để nhìn, xem, thấy. Chứ đâu phải là nghệ thuật để nghe!
a. Nam nghệ sĩ trình diễn của ta, bắt đầu bằng Trói?
Khi đặt câu hỏi này ra, tôi chợt nhớ đến một câu thơ Thiền nổi tiếng của
Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông, tổ của thiền phái Trúc Lâm Việt
Nam: “Thùy phọc cánh tiên cầu giải thoát/ Bất phàm hà tất mịch thần tiên”.
(Ai trói mà cầu phương giải thoát. Chẳng phàm hà tất kiếm thần tiên) - Sơn
phòng mạn hứng. Tất nhiên đây là khẩu khí của bậc quân vương, tại gia
oanh liệt, xuất gia minh triết. Số ngài sinh ra trời đã định làm vua sáng rồi
trở thành tổ sư gia nổi tiếng.
Còn khẩu khí của em là người thường, bố công nhân, mẹ nông dân hoặc tiểu
thương, sống ở quê tăm tối, bị đủ mọi thứ dốt nát, luật tục nhảm nhí của
xung quanh hành hạ, em tổn thương tâm hồn và bị đánh cắp mất mát nhỏ to
từ suốt từ bé đến lớn. Mãi em mới chuồn đi ra khỏi làng được. Em gặp nghệ
thuật – một thứ đạo giải thoát cho em – nên trong nghệ thuật của em, khẩu
khí nó nhỏ nhoi thôi, chỉ cần chứng minh sự tồn tại của em. Bởi thân phận
em là “chó rơm” mà thôi. (Chó rơm – sô cẩu – chó bện bằng rơm, dùng để
đốt trong tế lễ. Trang tử trong Nam Hoa Kinh viết rằng: Trời đất bất nhân/
Coi vạn vật như chó rơm/ Thánh nhân bất nhân/ Coi trăm họ như chó rơm.
Hồi trước trò chuyện với họa sĩ Lê Quốc Việt. Anh có bày tỏ quan điểm làm
nghệ thuật của mình bằng cách nhắc lại câu Trang Tử trên, rồi “đế” tiếp: Tao
nghĩ rằng đã làm thân chó rơm, thì cũng phải cố gắng sủa lên một tiếng!)
Nếu thống kê số lượng các tiết
mục trình diễn có màn “trói” (bằng dây, băng keo) lâu nay của các nam nghệ
sĩ trình diễn thì thấy thủ pháp này đã thành một mô-tip khá phổ thông. Từ vụ
hai sinh viên Mỹ thuật Công nghiệp “trói nhau ở Văn Miếu” ồn ã báo chí
năm 1997, tới nhiều trình diễn làm trong Viện Goethe, cho đến dự án Sneaky
Week – Luồn lách (đem nghệ thuật trình diễn ra ngoài đường hai năm trước
của mấy chục nghệ sĩ trẻ Huế, Hà Nội, TP HCM), cho đến In: Act vừa rồi…
thì mô-tip “trói” ấy diễn ra khá nhiều.
Câu hỏi là tại sao nam nghệ sĩ trình diễn quân ta hay thích “trói” thế? Mới
đầu tôi cũng hồ nghi có những động cơ “pop art dân chủ” nào đó của các
đàn anh tác động đến các nghệ sĩ đàn em trẻ hơn. Nhưng sau đó tôi loại bỏ
hồ nghi này. Bởi sức ảnh hưởng của một nghệ sĩ đàn anh là có hạn, và chỉ
trong một số ít nhóm nghệ thuật. Còn mô-đun “trói” của chúng ta là phổ
biến khắp nhiều nhóm. Đến mức có một người bạn nước ngoài rỉ tai tôi hỏi
rằng: “Này, liệu có hội chứng y học nào ở trên hiện tượng hàng loạt này
không nhỉ?” Tôi không nghĩ vậy và cũng không phán đoán bình luận được
gì. Chỉ nêu ra đây như một câu hỏi mong mọi người cùng giải đáp!
Vì đây là nghệ thuật hành vi thì việc tạo ra nhiều hành vi bất thường để nói
về điều bình thường là một quá trình tất yếu. Nhà triết học nghĩ đến tận cùng
mọi ý nghĩ để mọi người khỏi phải nghĩ nữa. Còn nghệ thuật tạo hình tạo
mọi hình kỳ quặc để người thường khỏi phải tạo nữa. Nhưng cuối cùng cái
trữ lượng dùng được và phổ biến cho nhân loại, trở thành hiện thực vật chất
của từ ngữ, của hành vi, của hình thù, ý nghĩ, hay là môn Toán của anh Ngô
Bảo Châu hai quốc tịch nhà ta vừa đoạt giải cao mới đây… là ít thôi. So với
cái trữ lượng “không dùng được” dầy như phần chìm của tảng băng trôi.
Điều này tương tự như việc “vật chất tối” là thành phần cơ bản chiếm tới
70% vật chất trong vũ trụ vậy.
b. Nữ nghệ sĩ trình diễn, bắt đầu bằng Cởi… Kết thúc là “cởi” hết!
Trong In: Act có ba nghệ sĩ nữ Việt Nam trình diễn. Một bạn tên Vân, hình
như còn là sinh viên, trình diễn ở Tadioto, còn lại hai nữ nghệ sĩ Phương
L ...