Danh mục

Bài cảm nhận sau chuyến đi thăm bảo tàng Hồ Chí Minh

Số trang: 10      Loại file: doc      Dung lượng: 236.00 KB      Lượt xem: 2      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ bao lâu rồi tôi cũng không nhớ nữa, qua lời kể của thầy cô, cha mẹ, những câu chuyện , những bài học lịch sử tôi đã in sâu trong lòng mình hình ảnh của một cụ tóc pha sương
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài cảm nhận sau chuyến đi thăm bảo tàng Hồ Chí Minh TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH KHOA GIÁO DỤC CHÍNH TRỊ MÔN TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH LỚP 3B – K35 • BÀI CẢM NHẬN SAU CHUYẾN ĐI THĂM BẢO TÀNG HỒ CHÍ MINH Sinh viên thực hiện: Trần Thị Thanh Thảo(91) Thành phố Hồ Chí Minh ngày 05 tháng 11 năm 2011Từ bao lâu rồi tôi cũng không nhớ nữa, qua lời kể của thầy cô,cha mẹ, những câu chuyện, những bài học lịch sử tôi đã in sâutrong lòng mình hình ảnh của một ông cụ tóc pha sương, vớichòm râu hiền và bộ áo sờn vai, đôi dép cao su mòn gót đi hếtquốc gia này đến đất nước khác để tìm ra con đường độc lập tựdo cho đất nứơc và hy sinh cả cuộc đời mình cho lý tưởng caođẹp ấy. Hồ Chí Minh, có gì đẹp hơn thế nữa? Không có mộtngôn từ nào, không có một hình ảnh nào có thể diễn tả hết đượcnhững công ơn to lớn mà Người đã mang lại cho dân tộc ViệtNam. Để rồi khi chúng tôi lớn lên, Người đã mãi mãi đi xa, đểlại cho chúng tôi niềm tiếc thương vì chưa một lần được trôngthấy Bác, chưa một lần được nghe tiếng nói của Người.Để tưởng nhớ Bác và cũng để cho những thế hệ mới lớn có dịphiểu biết thêm về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc mà nhà nước tađã xây dựng nhiều đền thờ Bác và nhiều bảo tàng Hồ Chí Minhtrên nhiều tỉnh, thành phố trong cả nước để mọi người có điềukiện viếng thăm. Và lớp chúng tôi đã đến thăm bảo tàng toạ lạctại số 1 đường Nguyễn Tất Thành p12 quận 4 thành phố Hồ ChíMinh. Phải thú thật đây là một chuyến đi để lại trong tôi nhiềucảm xúc khó tả, và càng in đậm hơn bóng dáng vị cha già củadân tộc trong trái tim tôi.Chúng tôi đến thăm bảo tàng hồ chí minh vào một buổi sáng cuốitháng 10, mặt trời dường như đỏ hơn và chiếu những ánh nắngcũng gay gắt hơn báo hiệu cho một ngày nóng bức và bận rộnmệt mỏi nếu không có sự phân bố công việc một cách hợp lý.Chúng tôi đến bảo tàng khoảng 8h30 phút, bảo tàng nằm hiềnhoà bên cạnh con sông Sài Gòn, gió từ sông thổi vào thật là mátmẻ dễ chịu, xua tan đi bao nổi mệt mỏi tạo chocon người ta mộtcảm giác mơn man. Bảo tàng còn được gọi với cái tên khác đó làBến Nhà Rồng, vì trên mái nhà được gắn hai con rồng và nơi đâycũng chính là nơi mà ngày 05/06/1911 người con ưu tú của dântộc đã ra đi tìm đường cứu nước, mở ra một trang lịch sử mớicủa dân tộc Việt Nam.Sau khi đã tập hợp các bạn và mua vé vào cổng thì chúng tôi tảnra thành từng nhóm lẻ để tham quan toàn bộ bảo tàng. Trong bảotàng trưng bày rất nhiều tranh, ảnh giống như những thước phimquay chậm tái hiện lại cuộc đời và sự nghiệp của Bác. Từ lúcBác ra đi tìm đưởng cứu nước đến lúc trở về lãnh đạo nhân dângiành tự do, độc lập, rồi tham gia các hoạt động trong và ngoàinước. Rồi cuối cùng là lúc Bác ra đi. Trong suốt hành trình bônba khắp năm châu bốn biển, Người đã sống và đã thấy và đãcảm nhận được nổi đau, nổi thống khổ khi bị xâm lược ở nướcta và nhiều nước khác, vì vậy mà Người đã từng nói: “ tôi cómột ham muốn tột bậc là làm sao cho nước ta hoàn toàn độc lập,dân ta hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, aicũng được học hành”.Giờ đây, đứng trước những bức ảnh ghi lại dấu chân Người,trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Hai tiếng đồngbào sao nghe thân thương quá! Ai cũng có những ham muốn cholợi ích bản thân mình, cho gia đình mình mà sao trái tim Bác baola, mênh mông quá! Suốt cuộc đời Bác chỉ biết sống cho đồngbào, nổ lực vì nhân dân và chiến đấu hết mình để phụng sự tổquốc. Phải chăng đối với Bác, đất nước Việt chính là nhà, đồngbào Việt là máu mủ nên Người đã hy sinh cả cuộc đời mình chonhững người thân yêu? Càng nghĩ tôi lại thấy mình thật nhỏ bévà xấu hổ, tôi đã được sống trong một đất nước hoà bình, đượccha mẹ thương yêu, chưa từng nghe tiếng bom rơi pháo dội vàcũng chưa từng cảm nhận nổi đau nước mất, nhà tan. Thế nêntôi cũng như nhiều bạn trẻ khác, chỉ nghỉ cho mình và chỉ sốngcho mình. Đứng trước tấm lòng và tình cảm của Bác tôi mới códịp kiểm điểm lại bản thân mình. Tổ quốc đã lảm gì cho ta? Đãcho ta một cuộc sống tự do, độc lập, cho ta mọi điều kiện đểphát triển và ta đã lảm gì cho tổ quốc? Chưa làm gì cả. Tôi chợtnhận ra một điều, sống hết mình và cống hiến hết sức thì mìnhmới hoàn thiện mình được, thì mới lớn lên được.Rời bức ảnh có chân dung và tâm nghuyện của Bác, tôi lặng đikhi đứng trước di vật của Bác, đôi dép cao su đã mòn đi vì nămtháng cùng với bộ đồng phục cũ kỉ, chiếc nón đơn sơ và cây gậymộc. Tôi tự hỏi, Người là con người bằng xương thịt hay mộtông tiên? Là một vị chủ tịch nước, là một nguyên thủ quốc gia đãtìm ra con đường cứu cả một dân tộc thế mà Người giản dị đếnthế sao? Tấm áo Người không một huân chương nhưng bêntrong nó là một trái tim kiên cường, gan góc, mà cũng nóng bỏng,chan hoà, yêu thương và nhân đạo. Tôi còn nhớ một câu chuyệnvề đức tính tiết kiệm và giản dị của Bác: Trong thời gian Bácsống ở Hà Nội, thấy đôi dép cao su của Bác đã cũ, anh em phụcvụ đề nghị cho thay dép mới, nhưng Bác chưa đồng ý, vì dép ấyvẫn còn dùng được. Có người mạnh dạn thưa với Bác là đôi dépmới chỉ có hai đồng rưỡi, không nhiều nhặn gì. Bác đã giảithích: vấn đề không phải là hai đồng rưỡi mà là phải xem đã cầnthay dép mới chưa? Đôi dép của Bác còn dùng được thì chưa nênthay! Tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả hết niềmkính phục đối với Bác, Bác không thể sống hạnh phúc khi dân tachưa hạnh phúc, Bác không thể ăn ngon, mặc đẹp khi nhân dâncòn chưa đủ ấm no. Thử hỏi ngày nay có mấy ai có được tìnhthương như Bác? Sống, hành động và suy nghĩ cho dân, chonước trước khi suy nghĩ cho mình? Thế mới biết Bác vĩ đại biếtbao, tình thương của Bác bao trùm cả đất nước, trãi rộng khắpnúi sông và vô cùng vô tận, Người không sinh thành con dân đấtViệt nhưng Người lại yêu thương, bảo vệ như những đứa conmà do chính mình sinh ra. Người đau nổi đau của nhân dân, vuiniềm vui của đất nước, tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: