Danh mục

Bài văn mẫu lớp 12: Hạt phấn và người thầy

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.69 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có một viên phấn u buồn, lúc nào nó cũng cho rằng số phận nó thật bạc bẽo khi sinh ra làm một viên phấn... Mời các bạn tham khảo bài viêt về hạt phấn và người thầy để nghe tâm sự của viên phấn nhé.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài văn mẫu lớp 12: Hạt phấn và người thầy Hạt phấn và người thầy - Bài viết cho ngày 20-11Có một viên phấn u buồn, lúc nào nó cũng cho rằng số phận nó thật bạc bẽo khi sinh ralàm một viên phấn. Khi nhìn bạn bè xung quanh quần áo đầy màu sắc như các bạn chìmàu hay to lớn như sách vở, thậm chí người bạn thân thiết của nó là viết chì dần dầncũng ít nói chuyện với nó hơn. Viên phấn ngày càng trầm lặng và ít nói.Thời gian trôi qua nhưng nó vẫn nằm ỳ một góc trong cửa hàng, không ai ngó tới, nómuốn lang thang khắp nơi tìm một khoảng không gian của riêng mình, muốn chứng minhcho mọi người thấy rằng nó cũng là có ích và nó có thể làm được những chuyện to lớn,nhưng với hoàn cảnh của mình hiện tại nó biết điều đó là không thể. Rồi một ngày cũngcó người mang nó đi. Đó là một thầy giáo già, ăn mặc có vẻ xềnh xoàng. Ngày ra đi bạnbè không ai đến tiễn nó, đơn giản là vì nó không có bạn bè nào cả. Nó rất tủi thân vì nghĩmình thật cô độc, đối với nó bây giờ đi đâu cũng vậy thôi, trên đời còn gì là quan trọngđối với nó nữa khi nó đã bị lãng quên? Mải mê suy nghĩ, lúc nhìn lại nó đã thấy mìnhnằm gọn trong một cái hộp gỗ. Nghe bước chân vội vã của vị chủ nhân mới, nó cũng lờmờ đoán chắc mình sẽ trải qua một chuyến đi đâu đó. Chắc là đến nơi ở mới chứ gì? Mặckệ, tới đâu cũng vậy thôi. Nghĩ vậy, nó lăn ra ngủ say chẳng thèm quan tâm tới tiếngđộng xung quanh nữa.Viên phấn đâu biết là nó phải đi một quãng đường xa như thế nào. Đường khá xa và khóđi nên vị chủ nhân mới của nó đã phải rất vất vả: nào là đi xe ôm rồi xe bò, đến nhữngđoạn đường khó đi thì phải lội bộ. Mồ hôi ông ta vã ra như tắm, lưng áo ướt nhẹp. Cuốicùng thì ông cũng đã đến được cái bản nhỏ nằm cheo veo trên núi cao. Tiếng chào hỏirộn ràng của những dân làng đã đánh thức viên phấn trắng dậy. Nó vẫn nằm trong cái balô của người thầy giáo già nên không thể nào nhìn thấy được khung cảnh xung quanh, chỉnghe người ta đang nói đến cái lớp học gì đó. Thầy cẩn thận đặt nó cùng chiếc ba lô vàomột góc gọn gàng trước khi ra nói chuyện cùng dân làng. Buổi tối, nó nghĩ chắc ông chủsẽ đi ngủ sớm vì cả ngày đã đi rất vất vả. Nhưng khi mọi vật đã chìm vào trong giấc ngủnhưng thầy vẫn cặm cụi xếp từng quyển tập, một hộp viết, mấy quyển sách lớp một vàocái cặp da đã sờn. Thầy đặt nó vào hộp gỗ và cho vào ngăn kéo phía ngoài cùng. Thầynói với viên phấn và những người bạn khác được thầy mang theo là ngày mai chúng sẽtrở thành anh hùng trong trận chiến với giặc dốt, thầy tự hào vì chúng luôn kề bên, ủnghộ và giúp thầy trong quãng thời gian ý nghĩa nhất của đời mình. Từ ngày nó được thầymang về, không hiểu sao nó cảm thấy vui vẻ hơn; vì những người bạn mới của nó trôngcũng cũ kỹ và quê mùa như nó. Nó khoe với những người bạn mới quen về nơi nó từng ởđẹp như thế nào, mọi người trầm trồ ngưỡng mộ nó và dĩ nhiên là nó không nói về mốiquan hệ của nó với các bạn ở đó. Tự nhiên viên phấn có cảm giác tự hào về xuất thân củamình.Khác với thường ngày ở cửa hàng, mới sáng tinh mơ viên phấn đã bị giật dậy bởi tiếng gàgáy của chú gà trống nào đó. Thì ra là thầy đã dậy và chuẩn bị đến một nơi nào nữa. Mộtthanh niên vóc dáng lực lưỡng trong bản đến thưa với thầy rằng anh ta sẽ dẫn thầy quabản kế bên vì lớp học được đặt ở đó. Lại tiếp tục lên đường, ban đầu là đường đất đỏ, sauđó là dốc đá với đường đi rất hẹp, kế đến là lội qua con suối vắt ngang con đường, rồi leolên một cái dốc nhỏ nữa mới đến nơi. Trên suốt quãng đường lúc nào thầy cũng ôm chiếctúi trước ngực, anh thanh niên muốn mang giúp thầy nhưng thầy bảo để thầy xách đượcrồi. Thầy bảo không hiểu sao mỗi lần ôm nó vào lòng thầy lại như được tiếp thêm sứcmạnh. Thầy sợ vác ba lô trên lưng khi đi trên đường gồ ghề thì những viên phấn sẽ rất dễgãy hay lỡ bị ướt thì viết chữ sẽ không đẹp. Lần đầu tiên viên phấn cảm thấy mình quantrọng và được chở che như vậy, tại sao như thế vậy nhỉ?Lớp học là một mái nhà tranh nhỏ nằm dưới một tán cây lớn, một đám trẻ đang nhốnnháo trước sân chơi đùa. Khi nghe anh thanh niên giới thiệu là thầy mang con chữ đếnbản làng đã tới thì lập tức chúng xếp thành hai hàng ngay ngắn chào thầy. Nhìn cảnh đó,viên phấn thấy thầy có vẻ cảm động lắm.Lớp học là bốn chiếc bàn gỗ nhỏ một chiếc bàn lớn hơn được đặt ở phía trên tất cả trôngđều đã cũ, mấy khúc gỗ được cắt ngang làm ghế, một tấm bảng sơn đen. Trước giờ lênlớp là thời gian thầy tìm hiểu về hoàn cảnh từng đứa trong đám trẻ mà thầy sẽ đứng lớp.Với thầy dạy lũ trẻ này biết chữ không chỉ là nghĩa vụ mà tất cả xuất phát từ trái timngười giáo đang khao khát ươn mần tương lai. Trong những ánh mắt ngây thơ, long lanhhiện lên hình ảnh về tương lai chúng sẽ tô điểm quê hương tươi đẹp của mình nếu chúngbiết vận dụng con chữ vào đời sống qua lời kể chân tình của thầy. Viên phấn ngày càngngưỡng mộ thầy hơn, nó bây giờ nhận ra thầy mới chính là người anh hùng chứ khôngphả ...

Tài liệu được xem nhiều: