Danh mục

Bạn Của Người

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 91.95 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bạn Của NgườiBạn Của Người Sưu Tầm Bạn Của Người Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớtừng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọcmột đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp tronglòng tôi...Vậy là trời bắt năm tới nhà tôi nghèo! Bố tôi tặc lưỡi: Tôi tuổi Mão. Cũng chả bần cùng hơnđược nữa!. Còn u tôi thì vừa chít lại cái khăn mỏ quạ vừa bảo: Một con một của! Biết đâu cáinhau mèo đẻ chả báo vận may. Riêng chị Cam, chị vẫn thẫn thờ như bị ai hút mất hồn vía, đôimắt ướt cứ hướng ra cửa, tay quên cả việc đẩy củi vào bếp luộc bánh chưng...Thuở ấy, ngồi cạnh chị hóng chuyện bố u nói, tôi không hiểu việc con mèo mướp bỏ nhà đihoang từ mùa thu, bây giờ, đúng vào đêm trừ tịch, nó lù lù dẫn xác về nhà, gào trên mái rạ ngoao, ngoao, rồi chui vào cái chăn bông trên giường chị tôi đẻ ra một con mèo bé tí tẹo, ướtát có gì là lạ nào? Lạ chăng, là con mèo mẹ không ăn cái nhau của nó, như cố ý tỏ lòng thànhbằng cách để cho bố u tôi thấy một cái bọc tím tái bên cạnh một con vật yếu ớt chổng bốn vólên trời. Nghe phong thanh, khi mèo đẻ, nếu bị người ta trông thấy, mèo mẹ sợ mất con nênthường bí mật tha mèo con đem đi giấu ở một nơi kín đáo nào đó. Nhưng con mèo nhà tôikhông làm thế. Nó chỉ mệt mỏi hướng đôi mắt xanh như hai hòn bi ve về phía bố u tôi và khẽđưa cái lưỡi đỏ nhợt nhạt liếm liếm khắp từ đầu đến chân đứa con bé bỏng. Hình như nó đã phómặc số phận cho con người quyết định?Bố tôi thở dài, bỏ ra nhà ngoài hút thuốc lào vặt. U tôi sai chị Cam lấy một ít giẻ rách lót thêmvào cái ổ gà cũ, bỏ con vật sơ sinh vào trong, bưng xuống bếp. U lặng lẽ gói cái nhau mèo vàolá chuối khô, đem treo ngay trước cửa chuồng trâu. Mèo thuộc họ hàng nhà hổ, kị với trâu, utôi nghĩ thế: Vậy thì vía con trâu hẳn át được vía con mèo, chả còn gì phải lo lắng nữa. Ngheu lập lý, bố tôi ngán ngẩm lắc đầu, lấy con dao phay mới được mài sắc lúc chiều ra bờ rào phạtmột ngọn dứa đại đem về buộc lủng lẳng ở chái đông nhà. Lúc sang canh, bố xách hai cái lọsành ra bến đá kín đầy nước đổ vào chum. Khác với mọi năm, bố ra sông một lần nữa để múcthêm một lọ nước trong, đem đặt trước cửa bếp, miệng lầm rầm cầu khân một điều gì đó...Sáng mồng một, thức dậy tôi đã thấy nắng xiên qua các lỗ hổng trên hồi nhà, lọt xéo tới đầugiường tôi nằm. Đang định vùng chăn nhỏm dậy, chân tôi bỗng chạm phải một vật mềm mềm,nong nóng. Kéo chăn, tôi suýt kêu lên vì kinh ngạc: Con mèo mẹ đang ôm lấy ôm mèo concũng vừa bừng tỉnh, khẽ kêu một tiếng meo ngỡ ngàng, ngọng ngịu. Sợ bố buồn, tôi gấpTrang 1/5 http://motsach.infoBạn Của Người Sưu Tầmchăn, mặc cho mẹ con mèo nép vào một góc, chạy ra ngoài. Khói hương trầm từ bàn thờ tiêntổ cuộn vòng tròn len qua mành trúc, vương vấn toả ngát cả khoảng sân...Mấy ngày tết hoan hỉ trôi đi. Đã tới ngày chợ Viềng năm có một phiên duy nhất vào mồng támtháng giêng. Cũng như mọi năm, bố u tôi kì cọ lại cái mâm đồng gia bảo chờ ngày mai đi trưngchợ cho người đời trầm trồ nhìn ngắm và khảo giá chơi. Biết bố chẳng ưa gì con mèo xui xẻo,tôi xin: Hay là con đem bán cái nghèo đi. Bố tôi không đáp, quay mặt đi nơi khác.Quả là bán cái nghèo không dễ như tôi tưởng, chợ đông như nêm cối mà ai đi qua cũng chỉ cườicười với tôi! Cuối buổi, tôi ôm mèo lẽo đẽo theo bố u tôi về nhà. Tới đầu làng, bỗng nghe mộttiếng ngoao, tôi giật mình quay lại, đã thấy mèo mẹ đang chạy vọt lên. Thì ra nó đã đeo theonhà tôi từ sáng sớm. Chả biết lúc tôi giữ mèo con ở chợ, mèo mẹ nằm ở chỗ nào dõi con nó?Tôi hỏi u, u lại trả lời bằng một câu chẳng đâu vào đâu: Mẹ nào chẳng thương con!.Sau rằm tháng giêng, nhà tôi có chuyện vui. Chị Cam tôi năm ấy mười tám. Chị là con bácQuýnh, anh ruột của bố tôi. Bác gái tôi mất năm chị Cam mới sáu tuổi. Bác trai tục huyền, chịtôi rơi vào cảnh dì ghẻ con chồng. Lúc ấy, bố u lấy nhau đã mười năm mà chưa có con bế conbồng. Thương cháu, bố tôi bàn với u đưa chị về làm con nuôi; những mong nhờ vía chị mà u tôisẽ hết hiếm hoi. Chả ai ngờ khi tôi ra đời, nhà thêm miệng ăn, vẫn chỉ có ba sào ruộng nên từđó chẳng mấy vụ đủ luá xay... Bố tôi bảo, trên đời ông chỉ ghét ba thứ, ấy là giặc ngoại bang,đói nghèo và dốt nát. Bởi thế, khi anh Củng, con trai ông Điền - một người đàn ông nát rượu,nhà không có nổi một túp, đất không một táỏc cắm dùi, phải ở nhờ trong một cái quán của làngdưới gốc đa dẫn lối ra cánh đồng - nhờ người đến dạ ...

Tài liệu được xem nhiều: