Danh mục

Bánh Mật Ong

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 108.23 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Masakichi lấy cơ man nào là mật ong mà chú không thể ăn hết, bỏ vào một cái sô để vào bán ở thi trấn dưới chân núi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bánh Mật OngBánh Mật Ong Sưu Tầm Bánh Mật Ong Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012- Masakichi lấy cơ man nào là mật ong mà chú không thể ăn hết, bỏ vào một cái sô để vào bánở thi trấn dưới chân núi. Chú gấu Masakichi vốn nổi tiếng là giỏi kiếm mật ong.Làm sao mà một chú gấu lại có thể kiếm ra được một cái xô? Sara hỏi.- Tình cờ mà, Junpei giải thích, chú thấy cái xô này trên mặt đất, trên đường và nhặt về với ýnghĩ là nó sẽ cần cho mình một ngày nào đó.- Và đúng là cái xô đã rất có ích cho chú!- Đúng thế! Vậy đó, Masakichi xuống thị trấn. Chú ngồi ở quảng trường trung tâm và viết mộttấm biển: « Mật ong tự nhiên ngon tuyệt, hai trăm yên một lọ », và chú bắt đầu bán mật ongcủa mình.- Gấu cũng biết viết cơ à?No, Junpei nói. Loài gấu không biết viết, nhưng Masakichi đã nhờ một ông già ngồi cạnh chúviết bằng bút.- Ơ. Thế cấu có biết tính tiền không?- Yes, Masakichi được nuôi dưỡng bởi con người khi chú còn bé nên chú đã học nói và học tínhtoán. Cũng cần nói là chú vốn có năng khiếu bẩm sinh?- Ah. - Masakichi không phải như những con gấu bình thường khác.- Đ. Đúng vậy. Masakichi khác với những chú gấu khác, chú là một chú gấu hơi đặc biệt. Vì vậynhững chú gấu khác quanh chú hơi phần trịch thương với Masakichi.- Trịch thượng nghĩ là như thế nào ạ?- Có nghĩa là những chú gấu khác bảo « Eh, hắn có cái gì vậy kia, hắn xem mình là ai vậy chứ »hoặc là chúng sẽ kêu « Pff » sau lưng Masakichi hoặc là không nói chuyện với chú. Masakichikhông thể đánh bạn với những chú gấu khác, đặc biệt con gấu béo ú Tonkichi rất ghétMasakichi.- Tội nghiệp Masakichi.Trang 1/10 http://motsach.infoBánh Mật Ong Sưu Tầm- Ừ, tội nghiệp. Masa có vẻ bề ngoài của một chú gấu, vậy nên con người mới nói «Đồng ý lànó biết nói tiếng người như chúng ta, nó biết làm tính, nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là một congấu thôi ».Cuối cùng Masa không được chấp nhập vởi bất cứ thể giới nào, thế giới loài người cũng như thếgiới loài gấu.- Điều đó thật là khủng khiếp, chú gấu tội nghiệp! Mas không hề có bạn bè ư?- Không hề, tại vì chú không đến trường nên không có nơi nào để có thể kết bạn cả.- Con thì lại có bạn bè, ở trường mẫu giáo. Sara nói.-Tất nhiên, Junpei trả lời. Tất nhiên là con có nhiều bạn.- Thế còn Jun, Jun có nhiều bạn bè chứ?Sara cảm thấy gọi Junpei đầy đủ tên dài quá nên gọi ngắn gọn lại là Jun.- Bố của con là bạn tốt nhất của Jun từ rất lâu, và cả mẹ của con nữa.- Càng tốt, rất tốt nếu có bạn bè.- Đúng thế, cháu nói đúng. Thật tốt nếu có bạn bèJunpei thường xuyên nghĩ ra các câu chuyện nhỏ mà anh vẫn kể cho Sara khi cô bé đi ngủ. Cônhóc đặt ra cho anh những câu hỏi khi không hiểu và Junpei lại ngừng kể chuyện để giải thíchmọi điều một cách cặn kẽ. Những câu hỏi của cô nhóc thường sâu sắc và thú vị. Trong khiJunpei nghĩ cách để trả lời cô bé thì những ý tưởng mới cho câu chuyện lại nảy sinh trong đầuanh.Sayoko đi vào mới một cốc sữa nóng.-. Mamam biết không, Jun kể cho con chuyện về chú gấu Masakichi. Sara giải thích. Đó là mộtchú gấu rất giỏi kiếm mật ong nhưng lại không có bạn bè.- Hmm, Đó là một chú gấu rất to phải không?Sayoko hỏi Sara.Sara nhìn Junpei với vẻ lo âu.- Masakichi rấ cao lớn phải không ạ?- Không thực sự cao, Junpei nói. Thực ra thì đó là một chú gấu có phần bé nhỏ. Chỉ sấp xỉ conthôi, Sara ạ. Tính cách của chú có phần kín đáo. Không thích âm nhạc mạnh như punk hay hardrock. Chú chỉ nghe nhạc của Schubert, nghe một mình.Sayoko hát nhẩm bản la Truite.-. Nhưng mà Masa nghe nhạc bằng cái gì chứ? Sara hỏi. Nó có máy nghe CD hay cái gì đótương tự như thế không?- Masa kiếm được một cái đài dưới đất, chú giữ lấy mà mang về nhà.Trang 2/10 http://motsach.infoBánh Mật Ong Sưu Tầm- Masa đã gặp may. Nhưng làm sao mà người ta lại có thể nhặt được bao nhiêu thứ đồ để quêntrên núi chứ? Sara hỏi với vẻ hơi nghi ngờ.- Tại vì sườn núi rất dốc, cho nên khi mọi người leo núi và mệt, họ liền vứt bỏ những thứ khôngcần nữa. “Tôi không thể tiếp tục, ba lô của tôi nặng quá, tôi không cần xô, cuối cùng, tôi cũngkhông cần dung đài làm gì”. Cho nên người ta có thề tìm thấy vô số thứ đồ tiện dụng dọc theonhững con đường mòn.-.Mẹ có thể hiểu được những gì những người leo núi cảm thấy. Mẹ cũng thế, mệt mỏi khiến mẹmuốn vứt bỏ tất cả.-.Nhưng con thì không, Sara nói.- Tại vì con là một đứa tham lam, Sayoko nói.- Không p ...

Tài liệu được xem nhiều: