Bảy bước đến thành công CHƯƠNG VI LUYỆN TRÍ
Óc của ta là một bộ máy lạ lùng nhất, làm được cả những việc tưởng như không làm được (vì nhiều việc thế kỷ trước không thực hành được thì thế kỷ sau đã hoàn thành). Nhưng phần đông chúng ta để óc làm việc không được 50 phần trăm năng lực của nó, vì chúng ta không có kỷ luật, không biết tổ chức và làm phí thì giờ, phí sức. Luyện trí để suy nghĩ cho có thứ tự, có phương pháp là một cách chắc chắn để làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bảy bước đến thành công CHƯƠNG VI
Bảy bước đến thành công
CHƯƠNG VI
LUYỆN TRÍ
Óc của ta là một bộ máy lạ lùng nhất, làm được cả những việc tưởng như không
làm được (vì nhiều việc thế kỷ trước không thực hành được thì thế kỷ sau đã hoàn
thành). Nhưng phần đông chúng ta để óc làm việc không được 50 phần trăm năng
lực của nó, vì chúng ta không có kỷ luật, không biết tổ chức và làm phí thì giờ, phí
sức.
Luyện trí để suy nghĩ cho có thứ tự, có phương pháp là một cách chắc chắn để làm
việc được thêm hiệu quả, để tiết kiệm tiền bạc, tránh những bệnh thần kinh và
thành công.
Nhiều người tưởng mình suy nghĩ, sự thực họ chẳng suy nghĩ gì hết. Họ trông thấy
hoặc nghe thấy một điều gì rồi kết luận liền, không bao giờ lý luận hết. Ông
Bernard Shaw nói: “Ít người nghĩ trên hai, ba lần một năm. Tôi được nổi danh
khắp thế giới nhờ tôi chịu suy nghĩ hai, ba lần một tuần”.
SÁNG SUỐT VÀ LÝ LUẬN
Tôi xin hỏi bạn một câu: “Ý kiến của bạn về cộng sản ra sao?”. Bạn đáp đi, đừng
nhìn những hàng sau này. Sao? Bạn đáp ra sao? Ý kiến của bạn có lập tr ên thành
kiến không? Tôi cam đoan rằng bạn đã suy nghĩ ít lắm vì người nào biết suy nghĩ
thì không trả lời ngay mà còn hỏi thêm vài điều nữa như: “Ông muốn hỏi về thứ
cộng sản nào đó? Thứ cộng sản bên Nga chăng? Nếu không thì không phải cộng
sản rồi, chỉ là quốc gia tư bản thôi. Hay muốn hỏi về thuyết cộng sản của Karl
Max? Hay là về một chế độ, một lối sinh hoạt cộng đồng mà vài tổ chức tôn giáo
đã theo?”. Vậy muốn lý luận cho sáng suốt, phải bỏ thành kiến đi, thu thập đủ các
dữ kiện rồi bình tâm xét từng sự kiện một trước khi kết luận.
Đi đâu, bạn cũng nghe thấy mọi người bàn về hiến pháp, về chính trị, mà trong số
đó, có bao nhiêu người đã học luật? Bao nhiêu người bàn về làm ăn, buôn bán ở
nơi này nơi khác mà họ có biết chút xíu gì đâu? Phần đông người ta suy xét bằng
thành kiến, rất ít người lý luận một cách sáng suốt. Tật ấy chung cho mọi ng ười.
Khoa học dạy ánh sáng mặt trời và không khí trong sạch là những điều kiện cần
thiết cho sức khoẻ. Hết thảy chúng ta đều tin như vậy. Nhưng đó cũng chỉ là một
thành kiến nữa, vì mới rồi có người cất một toà nhà cao lớn mà không đục một cửa
sổ nào hết. Suốt ngày dùng đèn điện, còn không khí thì do máy điều hoà không khí
đưa vào. Thế mà những người ở trong đó cũng mạnh khoẻ như thường.
Vậy muốn lý luận, ta phải bỏ những thành kiến và chịu khó suy nghĩ.
Gặp một đoạn văn tối tăm, bạn hãy rán kiếm hiểu nghĩa, phân tích ra nhiều ý, xem
từng ý một, rồi sắp đặt lại theo thứ tự hợp lý, sau c ùng diễn lại những ý đó một
cách rõ ràng và ngắn hơn. Công việc đó rất có ích lợi và thú vị.
Khi nghiên cứu một vấn đề, ta đừng bỏ sót một phương diện nào hết. Có khi chỉ vì
quên không xét một phương diện mà ta thất bại. Ta thấy một người kia đặt một
bàn bi-da trong một tiệm nước chẳng hạn, kiếm được rất nhiều tiền. Ít lâu sau,
người ấy đi nơi khác làm ăn, ta cũng đặt bàn bi-da ở tiệm đó. Vậy mà ta có thể thất
bại được vì ta quên rằng món tiêu khiển ấy hồi trước là mới, bây giờ là cũ, người
ta chán rồi, không muốn chơi nữa.
Lại có khi người ta kết luận lầm vì dùng lầm tiếng. Ví dụ anh John bảo ta: “Tôi
không dự đám ấy vì tôi không được mời”. Anh Bill nói tiếp: “Tôi cũng không dự
vì lẽ đó”. Lẽ đó là lẽ nào? Lẽ anh John không được mời hay lẽ anh Bill không
được mời?
Sau cùng, người ta thường dùng những sự kiện sai để kết luận. Sự kiện đã sai thì
kết luận tức phải sai. Trong những cuộc tranh luận về chính trị, ta đ ã gặp nhiều
trường hợp như vậy. Người ta ồ ạt tấn công đối phương, vu oan họ, để họ phải tự
bênh vực, không còn thì giờ bày tỏ chương trình hành động của họ nữa, và rồi họ
phải thất bại. Nhiều khi người ta không chứng minh được một điều thì người ta lại
bắt đầu tuyên bố: “Ai cũng biết rằng điều đó rõ ràng như bạch nhật…”. Hoặc:
“Không cần phải bàn gì nữa, điều đó…”. Rồi nếu ta không suy xét thì ta bị lôi
cuốn ngay.
Và khi diễn những ý tưởng, ta phải rõ ràng, sáng sửa, đừng rán làm cho thâm trầm.
CẦN LUYỆN TRÍ NHỚ
Không nhớ dai thì khó lý luận sáng suốt được mà trí nhớ của ta có thể luyện như
một bắp thịt.
Nhiều người nghĩ rằng điều gì cần nhớ thì nhớ, còn những điều khác rán nhớ làm
chi cho mệt óc. Coi một phim về, họ không nhớ tên đào kép, không nhớ tên viên
giám đốc hãng phim, không nhớ cả nhan đề của phim nữa. Hỏi họ, họ đáp: “Tôi đi
coi để tiêu khiển. Nhớ làm chi những tiểu tiết ấy cho bận óc”. Nhưng chính những
người như vậy là những người không nhớ được cả việc nhà của họ. Họ là những
người lười nhớ.
Họ không biết rằng có người như Woodrow Wilson[1] nhớ được hết tên những
đào kép ông đã coi diễn, lại nhớ được cổ sử và cận đại sử, nhớ được những nhà
chính trị đương thời ở trong nước và ở khắp thế giới, nhớ được những người quen
biết trong đủ các giới: thương mại, ngoại giao, bình dị, và có một dụng ngữ phong
phú nhất, không ai bằng.
Théodore Roosevelt đã làm gần đủ các nghề trong đời ông, lúc làm chính tr ...