Danh mục

Bên Ngoài Cuộc Sống

Số trang: 181      Loại file: pdf      Dung lượng: 712.19 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu đúng như lời Vĩnh và Hoàng nói thì Tường là thằng bỏ đi. Thằng bỏ đi, hiểu theo một nghĩa nào đó là hết xài, mất tư cách, không lý tưởng, hay gì gì đó không chừng. Cả hai người bạn đều có ý nghĩ đó, trong cái nhìn từ hai phía đối nghịch, dành cho anh. Tỷ như một đường thẳng với hai cực âm và dương, được căng ra hai đầu nhưng vẫn dính liền tại một điểm, để làm nên đường thẳng. Tường đứng ngay điểm đó để biến thành thằng bỏ đi của Vĩnh và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên Ngoài Cuộc SốngBên Ngoài Cuộc Sống Nguyễn Ý Thuần Bên Ngoài Cuộc Sống Tác giả: Nguyễn Ý Thuần Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012Trang 1/181 http://motsach.infoBên Ngoài Cuộc Sống Nguyễn Ý Thuần Chương 1 -Nếu đúng như lời Vĩnh và Hoàng nói thì Tường là thằng bỏ đi. Thằng bỏ đi, hiểu theo một nghĩanào đó là hết xài, mất tư cách, không lý tưởng, hay gì gì đó không chừng. Cả hai người bạn đềucó ý nghĩ đó, trong cái nhìn từ hai phía đối nghịch, dành cho anh. Tỷ như một đường thẳng vớihai cực âm và dương, được căng ra hai đầu nhưng vẫn dính liền tại một điểm, để làm nên đườngthẳng. Tường đứng ngay điểm đó để biến thành thằng bỏ đi của Vĩnh và Hoàng.Họ chơi thân với nhau từ những năm trung học đệ nhất cấp. Số mệnh – nếu quả tình có sốmệnh – đã buộc lấy ba người từ ấu thời đến tận hôm nay. Luôn luôn sự liên lạc hoặc giao tìnhđược giữ đều đặn. Dù có nhiều lần mỗi đứa ở một nơi thật xa đầu mối liên lạc vẫn là gia đình.Thư từ, quà cáp thường xuyên như ba đứa là con của chung của ba nhà. Ðến độ ba bà mẹ nhớrõ các thói quen, tật xấu của từng đứa. Và cách xưng hô? Cả ba bà mẹ đều được gọi là má, làmẹ, là me như mọi người trong gia đình vẫn gọi. Chẳng có gì phải quan ngại, bọn Tường lớn vàtrưởng thành trong vòng tròn tình cảm đó.Hãy tuởng tượng đến tình bạn của họ để hiểu những điều Vĩnh và Hoàng nói về Tường. Bắt đầulà khoảng sân trường Võ Tánh của năm đệ thất với cái bỡ ngỡ của những học sinh tiểu học vừalên trung học. Cũng có thể bằng bãi cát của biển, mùa hè Nha Trang, với đủ thứ trò nghịchngợm của đám học sinh trung học. Hay bằng những phút mơ mộng, yêu thương, đau khổ... từmối tình đầu của đám học sinh lãng mạn như vùng biển đang sống... Kéo dài, kéo dài suốt bảynăm trung học biết bao kỷ niệm. Từng góc phố, từng hè đường đều mang theo trong trí mỗi khinhớ về quá khứ. Rồi Tường và Hoàng vào lính lúc Vĩnh theo học tại Sài Gòn. Vào tù khi Vĩnh ditản. Xa tăm tắp nhưng các lá thư được kể lại từ ba bà mẹ, bọn Tường như luôn luôn có nhau bêncạnh. Cuối cùng là lần vượt thoát của Hoàng. Rồi Tường. Và bây giờ là San Jose, năm 1989, họđã gặp lại.Như thế, hơn hai mươi năm có nhau, trách chi Vĩnh và Hoàng không dạn miệng và thẳng thắngvới Tường. Mạnh dạn và thẳng thắng quá đi chứ! Có gì đâu mà ngại? Ba đứa biết về nhau cònhơn mỗi đứa nghĩ về chính mình. Rõ ràng như từng vết sẹo ở nơi kín nhất trong thân thể, màngười ngoài dĩ nhiên mù tịt, bọn Tường vẫn biết. Dấu làm cái quái gì. Có ba thằng chứ mấy. Baonhiêu năm rồi không chết, gặp lại nơi xứ người thì còn gì hơn. Vậy, nói toạc cho nhau nghe làtốt nhất. Trong ý nghĩ đó, Tường biến thành thằng bỏ đi của Vĩnh và Hoàng.Bằng cái nhìn của Vĩnh, thằng bạn vẫn được gọi là có số đẻ bọc điều thì Tường là kẻ đang đitrên mây. Thiên hạ ào ào chạy xe dưới đất từng giờ, từng phút với những account chi chít cáccon số để đuổi theo cuộc sống trong khi Tường vẫn trần xì một cái ví lép kẹp. Chẳng biết lo liệutương lai gì cả. Như chiều nay, sau một tiếng chửi thề, Vĩnh nói với Tường điều đó tại quán càphê Cheo Leo.– Làm chó gì có tương lai mà lo liệu?Vĩnh nhún vai sau câu hỏi ngược của Tường.– Theo tao nghĩ mày nên đi học lại, vài năm chứ mấy. Ngày xưa mày là một trong những thằngthông minh và học giỏi mà.Trang 2/181 http://motsach.infoBên Ngoài Cuộc Sống Nguyễn Ý Thuần– Tao không khoái.– Khoái hay không kệ xác mày, nhưng dù không khoái mày cũng phải ráng. Ðâu lông bông hoàiđược? Còn bà cụ ở nhà, còn tương lai của mày.– Ê! Lên lớp nữa sao bạn?– Lên lớp cái gì? Tao nói không phải sao?Tường tỉnh bơ trước các câu hỏi dồn dập của Vĩnh. Anh quá quen với những lời sửa lưng của bạnbè. Dù sao mình cũng là thằng bỏ đi theo kiểu nó nghĩ.Vĩnh đẩy ly cà phê đá đến trước mặt Tường. Bàn tay còn lại mở hũ đường. Hai động tác cùnglàm một lúc thật dễ dàng. Tự nhiên Tường liên tưởng đến Hoàng, thằng bạn cũng kém may mắnnhư anh – lời của Vĩnh – nhưng còn có điều khá hơn – vẫn lời Vĩnh, và nghĩ về anh hệt nhưVĩnh đã nghĩ.– Mấy hôm nay mày có gặp thằng Hoàng chứ?– Không.– Phone?– Cũng không. Tao có gọi một lần ở chỗ nó làm nhưng điện thoại bận. Có chuyện gì không?– Chả có gì cả. Ðột nhiên tao nhớ đến nó.Vĩnh thả chiếc muỗng xuống bàn, bưng ly nước lên uống. Cục adam nhảy lên, nhảy xuống vàlớp da dưới thực quản phập phồng. Ngụm nước được nuốt một cách ngon lành như những lyrượu của Tường đã uống. Ðiều so sánh kỳ cục chợt đến, khiến anh thấy thằng bạn thân củanhững năm còn đi học có khoảng cách. Tường quay sang hướng khác để tránh ý nghĩ đó.Quán bắt đầu đông khách. Ðã có tiếng nói cười lẫn vào tiếng nhạc. Không khí Việt Nam củamột quán cà phê sống lại khi chiều vừa xuống. Các cô tiếp viên như linh hoạt hơn, không cònnhững kiểu ngồi mệt mỏi, lơ đãng. Và đẹp hơn khi đèn trong quán được bật. Những vệt sángmờ từ các cánh sao giấy trang trí trên trần nhà làm không khí ấm lại. Cả một không gian tanloãng được gom lại trong vùng ánh sáng đó. Tất cả như được khoác lên một thứ son phấn huyềnhoặc, giả tạo. Ðẹp hơn, gần gũi hơn, tự nhiên hơn. Người và vật trong quán được ngăn với cuộcsống của nước Mỹ bên ngoài. Tường nói ý nghĩ này với bạn. Vĩnh gật đầu.– Thì vậy chứ! Cộng đồng này đang phát triển để làm một xã hội trong một xã hội.– Một nước Việt Nam trong nước Mỹ?– Không hẳn vậy, nhưng ít nhất cũng phải được như khu Little Saigon ở Santa Ana. Một tiểuSaigon nằm giữa quận Cam.– Mày nghĩ sao về việc này?– Mừng chứ bộ.– Mừng?Trang 3/181 ...

Tài liệu được xem nhiều: