Danh mục

Bên Người Tình Rụng Răng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 86.22 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghe người bạn nói lại, tôi quyết định đi đến Bến Tre vào một ngày tháng Chạp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên Người Tình Rụng RăngBên Người Tình Rụng Răng Sưu Tầm Bên Người Tình Rụng Răng Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012Nghe người bạn nói lại, tôi quyết định đi đến Bến Tre vào một ngày tháng Chạp. Khi ấy, so đũanở hoa trắng xóa hai bên quốc lộ và chuyến phà chiều thật đông người.Sẫm tối, tôi đến khách sạn đăng ký phòng và sau đó thì lang thang qua những đường phố hẹpcủa tỉnh lỵ. Tôi thấy Bến Tre có nhiều cô gái đẹp nhờ vào mái tóc dài và đôi mắt hiền.Tôi không chắc sẽ gặp được nàng. Lúc chia tay thì nàng đã 25 tuổi và vừa có chồng. Ba mươinăm trôi qua, bây giờ tôi đã bước đến ngưỡng cửa 60. Tôi còn nhớ lúc tiễn nàng cùng chồng raga để đáp chuyến tàu trưa về Nha Trang, bỏ lại tôi và cơn mưa mùa hè mù mù, ẩm lạnh.Tôi ghé vào quán cà phê Huê Liên và gọi cà phê sữa. Tôi đã bỏ uống cà phê đen cách đây mườinăm. ở quán vắng người nên tôi thấy dễ chịu.Một người đàn ông đã già ở một xứ lạ, tôi bần thần nhìn ra đường. Nơi đó nhạt nhòa ánh đèn vànhững ngôi nhà cửa đóng im ỉm. Một đôi tình nhân trên chiếc Honda vụt qua. Tôi chỉ kịp nhìnvào đôi chân thon của cô gái mặc mini jupe màu trắng ngồi phía sau.Tôi nói với cô chủ quán rằng hãy mở nhạc mà trong đó có câu Mười năm cách biệt tình đànhquên lãng. Cô ta cười và phân trần là nhạc như thế bị cấm. Tôi đành sống trong suy tưởng trênnền nhạc rậm rịch của phương Tây. Phía bên bàn đối diện có hai gã ăn mặc kiểu phụ nữ, độnngực và hai gã có mái tóc kiểu bờm ngựa đang cười nói. Từ phía sông Bến Tre đưa về nhữngluồng gió lạnh và thoang thoảng mùi chợ.Ông Kiên đó ư?Nàng hỏi khi gặp tôi. Lúc đó, nàng đang tưới hoa vạn thọ trước sân. Tôi nhìn thấy phía xa làcánh đồng và những cánh cò. Tháng Chạp, buổi sáng ở đồng bằng trong trẻo với những đámmây trắng bồng bềnh. Tôi cười nhưng lòng đượm buồn khi nói rằng tôi đã đi tìm nàng suốtquãng đời còn lại. Nàng trầm ngâm, đưa mắt nhìn con đò ngang đang đưa khách phía dòngsông.Nàng mời tôi vào nhà. Tôi thấy nàng hơi gầy với đôi tay ốm và dài.Mấy cháu đâu?.Tôi hỏi điều đó khi thấy căn nhà gỗ vắng lặng. Nàng buồn rầu, pha trà và nói rằng chẳng có đứacon nào. Và nàng tiếc là ông nhà đã đi Giồng Trôm chứ nếu không thì để cho hai người ngồiTrang 1/5 http://motsach.infoBên Người Tình Rụng Răng Sưu Tầmuống rượu với nhau. Tôi nói rằng tôi sẽ rời khỏi thị trấn này vào sáng ngày mai nên cũng hyvọng gặp chồng nàng vào buổi chiều.Mới đó mà ba mươi năm! - Nàng thở dài.ờ, ba mươi năm!.Nàng ngồi thừ người và tôi thấy xót xa khi nhìn thấy lớp da nhăn nhúm trên má nàng.Sao ông biết...?.Biết chứ! Ngày đó Hương về Nha Trang?.Rồi đi khắp cả: Huế, Buôn Ma Thuột, Tân An và cuối cùng thì đến đây.Chạy lúc 75?.Nàng gật đầu. Tôi biết là nàng đã lén gạt những giọt nước mắt. Nàng bảo tôi hãy cùng nàng đidạo. Chúng tôi đi qua những luống hoa hồng, cúc vàng và cẩm chướng. Nàng nói vợ chồng nàngsống bằng nghề trồng hoa. Tôi nghe phảng phất trong gió có mùi hoa bưởi xen lẫn với mùi cỏdại.Nàng bước những bước ngắn và nhẹ nên tôi thấy hình như bên cạnh tôi đó chính là cô gái tênHương ngày nào. Lúc trẻ, khi nhìn vào những bà già tôi thấy xấu ghê gớm nhưng bây giờ tôi lạithấy nàng đẹp. Hóa ra, việc xấu đẹp là do cách nhìn của mỗi độ tuổi con người.Chúng tôi đi vào vườn, dẫm qua những tàu lá dừa khô và ngồi xuống bãi cỏ cạnh đìa, nơi đó nởđầy bông súng tím. Tiếng bìm bịp kêu nước lớn, thật buồn. Tôi kể cho nàng nghe về những nămtháng qua và đoạn đường tôi lưu lạc. Và khi ở R, tôi đã gặp cô gái văn công người Bình Dươngđể sau này thành vợ tôi. Nàng hỏi rằng vợ con tôi hiện giờ sống ở đâu. Tôi đáp là ở ngoại ô SàiGòn và vào mùa này thường có những đàn cò di cư trở về.Tôi không hỏi nàng một điều gì về cuộc đời của nàng vì khi nhìn dáng nàng tôi cũng đoán biếtđược phần nào. Sự khổ tâm thường hiện rõ trên đôi mắt hơn là hiện trên thân thể.Ông thật hạnh phúc! - Nàng nói.Hạnh phúc?.Và tôi nói thêm là nàng đừng buộc tôi trả lời câu ấy; một câu rất bình thường nhưng cay nghiệt,cay nghiệt cho tôi và cả cho nàng. Tôi thấy một con ong đang vo ve trên nụ hoa bưởi và tôicũng không quên liếc nhìn tay nàng giờ chằng chịt những mạch máu.Nàng cười, nụ cười thời con gái trên gương mặt người đàn bà ở độ tuổi xế chiều:Ngày tôi ra đi, ông nghĩ gì về tôi?.Nàng muốn nhắc đến ngày cưới của nàng, tôi không trả lời mà chỉ nhìn ánh mặt trời nhảy nhóttrên mặt sông trước mặt. Một lát sau tôi mới nói rằng đêm ấy tôi cười rất nhiều, cười để giấu sựnuối tiếc. Tôi đoán là nàng hiểu tôi nói đùa. Một câu nói đùa khi không có câu đùa đáp lạithường rơi vào sự lố bịch. Tôi nghĩ như thế ...

Tài liệu được xem nhiều: