Bên Thềm Hoa Nắng Rơi
Số trang: 169
Loại file: pdf
Dung lượng: 585.17 KB
Lượt xem: 19
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Giữa lưng chừng trên cao Là cánh diều lơ lửng Giữa dòng đời tấp nập Tôi lưng chừng ở đâu? ” Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá nhận phòng. Tôi cầm tờ giấy trên tay, lơ ngơ đi theo mấy nhỏ bạn mới quen đến nơi tiếp nhận sinh viên. Chúng nó cũng thuộc loại sinh viên mới toanh như tôi, nghĩa là cũng ngơ ngơ như con nai rừng, gặp ai cũng níu lại hỏi, và ai bảo gì cũng làm theo, thái độ rụt rè như con thỏ. Chiếc bàn giấy đặt ở góc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên Thềm Hoa Nắng RơiBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dung Bên Thềm Hoa Nắng Rơi Tác giả: Hoàng Thu Dung Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012Trang 1/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dung Chương 1 -Giữa lưng chừng trên caoLà cánh diều lơ lửngGiữa dòng đời tấp nậpTôi lưng chừng ở đâu?”Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá nhận phòng. Tôi cầm tờ giấy trên tay, lơ ngơ đi theomấy nhỏ bạn mới quen đến nơi tiếp nhận sinh viên. Chúng nó cũng thuộc loại sinh viên mớitoanh như tôi, nghĩa là cũng ngơ ngơ như con nai rừng, gặp ai cũng níu lại hỏi, và ai bảo gì cũnglàm theo, thái độ rụt rè như con thỏ.Chiếc bàn giấy đặt ở góc phòng đông kín người. Tôi chỉ có thể nhón chân nhìn thấy ông thầybận bịu thu hồ sơ của bọn sinh viên. Không cách gì có thể chen chân vào đấy được, tôi đànhđứng nép vào góc phòng chờ đợi.Tôi đứng dựa tường, cắn cắn ngón tay nhìn mọi người ồn ào chộn rộn trong căn phòng chậtních, cảm thấy lẻ loi vô cùng. Ở đây mọi người đều mới lạ làm tôi càng thấy sợ. Nếu chiều naychưa nộp được hồ sơ chắc tôi chỉ biết khóc mà thôi.Cứ đứng như thế nhìn hết người này đến người khác, chợt thấy phía góc tường đối diện, mộtnhóm con trai đang đứng nhìn về phía tôi với thái đô... không được nghiêm chỉnh cho lắm. Họđang bình luận về tôi. Hơi quê quê, tôi len lén lùi vào góc phòng, chỗ khuất tầm nhìn của họ.Họ vẫn ngoan cố nghiêng đầu tìm kiếm tôi, hình như đang bàn tán xôn xao hơn. Rồi một têncon trai dáng cao cao, hơi ngông nghênh bỗng sửa lại cổ áo, quay lại nháy mắt với đám bạn vàbất ngờ đi thẳng về phía tôi.- Sao bé không nộp hồ sơ đi?Tôi lí nhí:- Dạ tại người đông quá!Hắn bật cười:- Trời đất, cứ đứng chờ thì biết đến chùng nào mới nộp. Đưa đây cho anh.Vừa nói hắn vừa giật xấp giấy cuộn tròn trong tay tôi. Chẳng đợi tôi phản ứng, hắn quay ngườiđi về phía dãy bàn. Thoắt cái hắn đã len vào đám đông, mất hút.Tôi ngơ ngẩn nhìn theo, không hiểu gì cả. Càng sợ hơn nữa khi chẳng thấy hắn đâu cả. Chờmãi vẫn không thấy, tôi bỗng thấy sợ lạnh toát cả người, nhỡ hắn lấy mất hồ sơ thì tôi biết làmgì bây giờ? Tôi có biết hắn đâu. Như thế là chẳng vào được ký túc xá, rồi có lẽ cũng không cóTrang 2/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dunggiấy tờ vào học cũng nên. Càng nghĩ càng thấy sợ, nước mắt tự nhiên chảy ra. Tôi lặng lẽ lấykhăn lau mặt và thầm nghĩ “Có phải hôm nay là mười ba?”Hắn bỗng bất ngờ xuất hiện, cứ như là từ dưới đất chui lên, trên tay chỉ là một mảnh giấy nhỏxíu chẳng thấy giấy tờ của tôi đâu cả. Nước mắt tôi càng tuôn trên mặt. Bị bất ngờ, hắn nhìn tôisửng sốt:- Sao vậy? Sao lại khóc?Tôi thút thít:- Hồ sơ của tôi đâu anh trả đây, tôi không đùa với anh đâu.Hắn đứng ngẩn người, rồi chợt cười phá lên làm mấy người đứng gần đó quay lại nhìn tôi tò mò.Lạy trời cho hắn đừng cười nữa. Tôi thấy có gì đáng cười đâu nhỉ, sao hắn có vẻ “tỉnh rụi” thế,sao hắn không sợ bị người khác nhìn chứ. Tôi cố bình tĩnh, lấy giọng nghiêm trang:- Anh trả hồ sơ cho tôi.Hắn nhướng mắt:- Sao vậy, không vào ký túc xá nữa à, cô bé?- Tôi tự nộp được, anh trả lại đây.- Hồ sơ đâu nữa mà trả, anh mới nộp hết rồi, giấy vào phòng của cô bé đây này.Thấy nhiều người nhìn, tôi hơi quê nhưng cũng chìa tay ra:- Cám ơn anh, vậy anh cho xin lại.Hắn vẫn cầm mảnh giấy, nghiêng đầu nhìn tôi:- Kiểu này mai mốt nhớ mẹ chắc khóc ngập ký túc xá hết, ở đây đất khó thấm nước lắm đó.Tôi làm ngơ chùi nước mắt, đưa mắt nhìn về phía đám đông. Mọi người vẫn cứ ồn ào bận rộn.Hắn cười cởi mở:- Thôi nín đi, đi theo anh nhận phòng.Tôi ngơ ngác:- Đi đâu?- Đi nhận phòng mới, không chịu à?Rồi hắn quay về phía đám con trai nãy giờ vẫn đứng nhìn, ngoắt tay:- Ê lại đây.Như chỉ chờ có vậy, cả bọn họ ùa vào một căn nhà rộng chứa đầy vạt giường, chọn một chiếcrồi kéo ào ra ngoài, mỗi người hỏi một câu làm tôi chẳng biết nghe ai, cứ lót tót đi theo như thểhọ sắp biến mất đến nơi. Tôi vẫn chưa thấy an tâm lắm.Trang 3/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu DungChúng tôi bước vào một căn phòng trống với những khung giường trơ trọi, một tên trong nhómlên tiếng:- Mày chọn giường cho cô bé đi Phi.Vậy là hắn tên Phi – tôi nghĩ thầm. Quay lại nhìn tôi, hắn hỏi:- Bé thích giường nào? Phòng này chưa có ai vô, tha hồ bé chọn lựa.Tôi lúng túng:- Giường nào cũng được, em thấy chỗ nào cũng vậy. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bên Thềm Hoa Nắng RơiBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dung Bên Thềm Hoa Nắng Rơi Tác giả: Hoàng Thu Dung Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012Trang 1/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dung Chương 1 -Giữa lưng chừng trên caoLà cánh diều lơ lửngGiữa dòng đời tấp nậpTôi lưng chừng ở đâu?”Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá nhận phòng. Tôi cầm tờ giấy trên tay, lơ ngơ đi theomấy nhỏ bạn mới quen đến nơi tiếp nhận sinh viên. Chúng nó cũng thuộc loại sinh viên mớitoanh như tôi, nghĩa là cũng ngơ ngơ như con nai rừng, gặp ai cũng níu lại hỏi, và ai bảo gì cũnglàm theo, thái độ rụt rè như con thỏ.Chiếc bàn giấy đặt ở góc phòng đông kín người. Tôi chỉ có thể nhón chân nhìn thấy ông thầybận bịu thu hồ sơ của bọn sinh viên. Không cách gì có thể chen chân vào đấy được, tôi đànhđứng nép vào góc phòng chờ đợi.Tôi đứng dựa tường, cắn cắn ngón tay nhìn mọi người ồn ào chộn rộn trong căn phòng chậtních, cảm thấy lẻ loi vô cùng. Ở đây mọi người đều mới lạ làm tôi càng thấy sợ. Nếu chiều naychưa nộp được hồ sơ chắc tôi chỉ biết khóc mà thôi.Cứ đứng như thế nhìn hết người này đến người khác, chợt thấy phía góc tường đối diện, mộtnhóm con trai đang đứng nhìn về phía tôi với thái đô... không được nghiêm chỉnh cho lắm. Họđang bình luận về tôi. Hơi quê quê, tôi len lén lùi vào góc phòng, chỗ khuất tầm nhìn của họ.Họ vẫn ngoan cố nghiêng đầu tìm kiếm tôi, hình như đang bàn tán xôn xao hơn. Rồi một têncon trai dáng cao cao, hơi ngông nghênh bỗng sửa lại cổ áo, quay lại nháy mắt với đám bạn vàbất ngờ đi thẳng về phía tôi.- Sao bé không nộp hồ sơ đi?Tôi lí nhí:- Dạ tại người đông quá!Hắn bật cười:- Trời đất, cứ đứng chờ thì biết đến chùng nào mới nộp. Đưa đây cho anh.Vừa nói hắn vừa giật xấp giấy cuộn tròn trong tay tôi. Chẳng đợi tôi phản ứng, hắn quay ngườiđi về phía dãy bàn. Thoắt cái hắn đã len vào đám đông, mất hút.Tôi ngơ ngẩn nhìn theo, không hiểu gì cả. Càng sợ hơn nữa khi chẳng thấy hắn đâu cả. Chờmãi vẫn không thấy, tôi bỗng thấy sợ lạnh toát cả người, nhỡ hắn lấy mất hồ sơ thì tôi biết làmgì bây giờ? Tôi có biết hắn đâu. Như thế là chẳng vào được ký túc xá, rồi có lẽ cũng không cóTrang 2/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dunggiấy tờ vào học cũng nên. Càng nghĩ càng thấy sợ, nước mắt tự nhiên chảy ra. Tôi lặng lẽ lấykhăn lau mặt và thầm nghĩ “Có phải hôm nay là mười ba?”Hắn bỗng bất ngờ xuất hiện, cứ như là từ dưới đất chui lên, trên tay chỉ là một mảnh giấy nhỏxíu chẳng thấy giấy tờ của tôi đâu cả. Nước mắt tôi càng tuôn trên mặt. Bị bất ngờ, hắn nhìn tôisửng sốt:- Sao vậy? Sao lại khóc?Tôi thút thít:- Hồ sơ của tôi đâu anh trả đây, tôi không đùa với anh đâu.Hắn đứng ngẩn người, rồi chợt cười phá lên làm mấy người đứng gần đó quay lại nhìn tôi tò mò.Lạy trời cho hắn đừng cười nữa. Tôi thấy có gì đáng cười đâu nhỉ, sao hắn có vẻ “tỉnh rụi” thế,sao hắn không sợ bị người khác nhìn chứ. Tôi cố bình tĩnh, lấy giọng nghiêm trang:- Anh trả hồ sơ cho tôi.Hắn nhướng mắt:- Sao vậy, không vào ký túc xá nữa à, cô bé?- Tôi tự nộp được, anh trả lại đây.- Hồ sơ đâu nữa mà trả, anh mới nộp hết rồi, giấy vào phòng của cô bé đây này.Thấy nhiều người nhìn, tôi hơi quê nhưng cũng chìa tay ra:- Cám ơn anh, vậy anh cho xin lại.Hắn vẫn cầm mảnh giấy, nghiêng đầu nhìn tôi:- Kiểu này mai mốt nhớ mẹ chắc khóc ngập ký túc xá hết, ở đây đất khó thấm nước lắm đó.Tôi làm ngơ chùi nước mắt, đưa mắt nhìn về phía đám đông. Mọi người vẫn cứ ồn ào bận rộn.Hắn cười cởi mở:- Thôi nín đi, đi theo anh nhận phòng.Tôi ngơ ngác:- Đi đâu?- Đi nhận phòng mới, không chịu à?Rồi hắn quay về phía đám con trai nãy giờ vẫn đứng nhìn, ngoắt tay:- Ê lại đây.Như chỉ chờ có vậy, cả bọn họ ùa vào một căn nhà rộng chứa đầy vạt giường, chọn một chiếcrồi kéo ào ra ngoài, mỗi người hỏi một câu làm tôi chẳng biết nghe ai, cứ lót tót đi theo như thểhọ sắp biến mất đến nơi. Tôi vẫn chưa thấy an tâm lắm.Trang 3/169 http://motsach.infoBên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu DungChúng tôi bước vào một căn phòng trống với những khung giường trơ trọi, một tên trong nhómlên tiếng:- Mày chọn giường cho cô bé đi Phi.Vậy là hắn tên Phi – tôi nghĩ thầm. Quay lại nhìn tôi, hắn hỏi:- Bé thích giường nào? Phòng này chưa có ai vô, tha hồ bé chọn lựa.Tôi lúng túng:- Giường nào cũng được, em thấy chỗ nào cũng vậy. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Bên Thềm Hoa Nắng Rơi Hoàng Thu Dung tiểu thuyết Việt Nam tiểu thuyết lãng mạn tác giả Việt Nam thể loại tiểu thuyếtGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
6 trang 246 0 0
-
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
156 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0