Lần đầu tiên khi các bác sĩ chẩn đoán ra bệnh của tôi, họ trấn an tôi rất nhiều và bảo rằng thời nay có cụt một chân thì cũng chẳng cần phải nghĩ, vì chân giả không còn là vấn đề khó chịu như cái thời chỉ có chân gỗ, ngược lại còn là một sự giải thoát. Peter Seeberg Họ hứa hẹn là tôi chắc chắn sẽ còn đi lại dễ dàng hơn trước, thêm nữa họ còn nói, chính ý muốn đi lại sẽ góp phần làm cho tôi có một sức mạnh đặc biệt. Họ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bệnh nhân Bệnh nhânLần đầu tiên khi các bác sĩ chẩn đoán ra bệnh của tôi, họ trấn an tôi rất nhiều vàbảo rằng thời nay có cụt một chân thì cũng chẳng cần phải nghĩ, vì chân giả khôngcòn là vấn đề khó chịu như cái thời chỉ có chân gỗ, ngược lại còn là một sự giảithoát.Peter Seeberg -Họ hứa hẹn là tôi chắc chắn sẽ còn đi lại dễ dàng hơn trước, thêm nữa họ còn nói,chính ý muốn đi lại sẽ góp phần làm cho tôi có một sức mạnh đặc biệt. Họ đãđúng. Khi đã vào cuộc, tôi đi khỏe hơn lúc nào hết, nhưng tình trạng đó cũngkhông kéo dài được bao lâu, vì rồi bệnh tật lại đến, theo các bác sĩ giải thích lúcnày thì đó là một căn bệnh siêu hiếm đã lây thường sang chân kia, vì thế cũngphải cưa bỏ nốt. Cả lần này thì nghệ thuật y học cũng đã không chối bỏ tôi. Thực tếcho thấy là tôi đi lại bằng đôi chân giả còn dễ dàng hơn so với độ trước đi bằngchân thật.Sau đó tôi lại có được một thời gian yên ổn ngắn, rồi căn bệnh cũ lại phát lên cánhtay phải và lan nhanh rộng lên tận vai. Đám bác sĩ bảo với tôi rằng không nên nặnglòng với căn bệnh, vì tay cũng nằm trong khuôn khổ nghệ thuật thay thế và tay giảhoạt động còn tốt hơn cả tay thật. Ngay sau đó thì tôi không những được trang bịmột cánh tay giả, mà còn cả hai tay, với tôi thì cũng đều ổn. Còn riêng với cánh tayphải thì đám bác sĩ đã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan mất mấy ngày, vì cănbệnh của tôi lại phát ra từ khuỷu tay, vì thế họ quyết định chỉ cưa bỏ đoạn khớpkhuỷu tay, rồi nối hai đoạn dóng tay lại bằng một cái khớp nhân tạo. Nhưng khicăn bệnh của tôi phát triển với tốc độ nhanh, thậm chí lan lên cả vai và cánh tay, vàchúng sẽ phải được nối lại thì ý tưởng điều trị kia buộc phải loại bỏ.Con người ta, ví như sắp phải giải phẫu một bên một bộ phận cơ thể nào đó, rồi lạitiếp nốt cả bên kia, nhưng lại được thay thế bằng một thể tạng khác ít có khả năngbị tổn thương hơn, thì sẽ coi bệnh viện như thể ngôi nhà thân yêu. Sau lần giảiphẫu cuối cùng, là lần tôi thay mới hai cánh tay, thì căn bệnh lại để tôi yên hơn mộtnăm nữa, và đây cũng là giai đoạn tôi dành hết thời giờ ở nhà, làm những việc giảitrí yêu thích, và nó khiến tôi hiểu kỹ càng hơn bản thân mình. Dần dần thì tôikhông còn nhớ nhiều đến bệnh viện nữa.Nhưng cuối cùng thì căn bệnh lại tái phát, nó chui theo một đường bí mật, xuyênvào lá phổi phải của tôi, mà các bác sĩ của tôi đã khẳng định ngay là không thểchữa được. Tuy nhiên thì trước mắt tôi không cần phải lo lắng gì, vì chắc chắn tôivẫn có thể xoay xở được với một bên phổi, còn trong trường hợp bên đó cũng bịtấn công nốt, thì họ cũng có thể ghép một lá phổi mới cho tôi, trong lúc giải phẫulá cũ đi. Trình tự đã diễn ra đúng như thế. Tôi không cảm thấy đau đớn một chútnào, vì người ta đã chuẩn bị cho tôi nhiều thuốc giảm đau, vừa uống lại vừa tiêm,và tác dụng phụ vào bộ phận khác trên cơ thể tôi được cân bằng ngay bằng nhữngliều thuốc khác, được tính để đưa các bộ phận ấy vào đúng chu trình vận hành cơthể. Lá phổi mới phải nói là siêu dễ chịu, dễ hít không khí vào hơn, cả lồng ngựccũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước. Rồi tôi lại được thêm mấy tháng yên lành,trước khi căn bệnh lại đưa tôi trở về căn nhà thứ hai của mình, tại đó các bác sĩphải lần lượt thay một bên thận, rồi nốt cả bên kia.Bệnh tình lúc này đã phát triển mạnh, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì hết, ơn Chúa, vìcái sự cẩn trọng bất thường của đám bác sĩ, và vì vậy tôi được đưa vào giấc ngủsâu kéo dài suốt tháng, trong lúc một phần đại tràng và ruột được thay bằng đoạnống nhân tạo, dẫn chất thải ra ngoài qua bên sườn, bằng cách ấy trên nhiều phươngdiện thì đó là một lợi thế. Sau đó, khi tôi tỉnh lại, bác sĩ nói là tôi đã khỏe như thểđã được chữa khỏi, vì thực tế căn bệnh không thể lây lan thêm được sang bất kỳ bộphận cơ thể nào nữa. Về điểm này thì họ đã sai. Trái tim, cái mà họ tưởng rằng cănbệnh không thể xâm nhập được, đã bắt đầu rò rỉ, sau đó nó rơi vào tình trạng khôngcòn hoạt động được nữa, và thế là tôi bị buộc phải sử dụng một thiết bị thườngtrực, cái được gọi là tim nhân tạo, nó làm hết công việc cho cái phủ tạng đã bịhỏng.Cuộc sống vẫn còn có những mặt đẹp đẽ của nó; mọi người trong bệnh viện đềuđua nhau mang niềm vui đến cho tôi, trong tận cùng thâm tâm tôi rất lấy làm biếtơn. Cuối cùng thì tôi đã được đưa vào thế giới của sự không ngưng nghỉ. Cuộc đờitôi gói gọn chủ yếu vào việc nhìn lên trên trần nhà và thỉnh thoảng móc đồ lót thôcỡ đại bằng hai cánh tay mà tôi cứ phải giơ cao tít trên đỉnh đầu.Tôi lại nghĩ về đời mình, liệu nó có phải là của tôi, hay là thuộc về các bác sĩ, vàtrong trường hợp sau thì liệu tôi có còn là bản thân tôi nữa không. Tôi đã hỏi vợtôi, các con, anh em và bạn bè của tôi, và họ đều nhất nhất bảo rằng tôi vẫn y hệtnhư trước, rằng tôi vẫn cứ là tôi. Người ta có thể thay thế các bộ phận cơ thể mộtngười đến mức độ nào, để người đó không hề biến thành một người khác? Tôikhông bận tâm với những câu hỏi này, mà lại cảm thấy rất thanh th ...