Thông tin tài liệu:
“Khi hoàn tất ‘Những cậu bé lạc loài’, tôi thực sự cảm thấy mình đã làm được tất cả những điều mình muốn trong một bức tranh – về tỷ lệ và về tất cả những thứ khác. Nó hội tụ sự phức tạp, tính quyết đoán, sự tự chủ về màu sắc. Nó dày dặn và có chiều sâu hơn tất cả những thứ tôi đã từng sáng tác,” Kerry James Marshall nói. Nhìn thoáng qua, Những cậu bé lạc loài như một chuỗi những hình ảnh về trẻ thơ đa sắc và có gì đó nhàn nhã dễ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bếp núc: “Những cậu bé lạc loài”
Bếp núc: “Những cậu bé lạc loài”
“Khi hoàn tất ‘Những cậu bé lạc loài’, tôi thực sự cảm thấy mình đã làm
được tất cả những điều mình muốn trong một bức tranh – về tỷ lệ và về tất
cả những thứ khác. Nó hội tụ sự phức tạp, tính quyết đoán, sự tự chủ về màu
sắc. Nó dày dặn và có chiều sâu hơn tất cả những thứ tôi đã từng sáng tác,”
Kerry James Marshall nói.
Nhìn thoáng qua, Những cậu bé lạc loài như một chuỗi những hình ảnh về
trẻ thơ đa sắc và có gì đó nhàn nhã dễ chịu. Chiếc xe đua đồ chơi, những quả
bóng đá, hàng rào trắng, tất cả phản ánh một hình ảnh sung túc của cuộc
sống ở ngoại ô nước Mỹ. Nhưng cạo lớp bề mặt đó đi thì những thứ đen tối
hơn cũng bắt đầu lộ diện.
Được vẽ vào năm 1993, bức tranh là cách Marshall phản ứng lại việc người
em trai út bị bắt và tống giam trong vòng bảy năm. Khi ta quan sát kỹ, tác
phẩm này mới bắt đầu để lộ thông điệp thực sự: cậu bé trên cùng bên phải
trông quá lớn so với chiếc xe đồ chơi mà nó đang ngồi, cậu bên trái đang
cầm một khẩu súng giả. Như Marshall giải thích “Hai đứa đang đùa giỡn
với những thứ dành cho người lớn, các loại đồ chơi bạo lực kiểu này từng
đưa nhiều thiếu niên da đen đến chỗ chết.”
Hiệu ứng dồn dập của tác phẩm mang lại một cảm giác mất mát ngập tràn;
sự mất mát càng được tăng lên nhờ hình ảnh bó hoa loa kèn (thường dùng
cho việc cúng điếu), và cuộn băng màu vàng mà cảnh sát hay dùng để đánh
dấu cách ly hiện trường gây án. Cuộn băng này quấn quanh thân cây sống
đời như một con rắn. Và đột nhiên, hàng rào trở thành cổng Thiên đường.
Tựa Những cậu bé lạc loài cũng làm người ta nhớ đến đám trẻ bị gia đình bỏ
quên ở xứ Neverland trong truyện Peter Pan. Marshall rất quan tâm đến văn
học thiếu nhi, anh cũng công nhận sự tương đồng giữa cuốn tiểu thuyết của
nhà văn J.M. Barrie với tác phẩm này. Những cậu bé không bao giờ lớn là
một ý tưởng mạnh mẽ đối với Marshall, như nghệ sĩ từng viết, “Tôi áp dụng
khái niệm đi lạc ở Neverland cho nhóm thanh thiếu niên da đen vì trong
nhiều trường hợp – thậm chí không phải là do chúng không muốn lớn – mà
do chúng không cơ hội để trưởng thành. Quá nhiều thanh niên da đen bị giết
khi còn rất trẻ.”
Những cậu bé lạc loài là một trong những tác phẩm quan trọng nhất của
Kerry James Marshall. Nó phần nào thể hiện tầm ảnh hưởng của môi trường
giáo dục mà anh đã trải qua, phản ánh những kinh nghiệm thuộc thế hệ cũ và
vẽ nên một hình ảnh phức tạp về cuộc sống của người Mỹ gốc Phi hiện đại.
Marshall đã dùng những hình ảnh châm biếm và ảm đạm của tuổi thơ vào
mục đích phê phán sâu xa. Các tông màu và mảnh ghép chồng lên nhau,
những cái nhìn sưng sỉa, đầy phán xét của bọn trẻ kín đáo xoáy sâu vào
những cái mà người đời thường cho là biểu tượng của lối sống ngoại ô sung
túc; tất cả tạo nên một bức tranh thấm đậm cảm giác tiếc nuối cho sự ngây
thơ trong sáng bị đánh mất.