Danh mục

Bị thiêu sống-Phần 13

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 50.00 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi nằm trên một cái giường trong bệnh viện, co quắp dưới lớp chăn mỏng. Một cô y tá lột áo của tôi ra. Cô ta nắm mép vải, giật mạnh và cơn đau làm tôi tê liệt. Tôi gần như không nhìn thấy gì nữa, cằm tôi như dính vào ngực và không thể ngóc đầu dậy. Hai tay tôi cũng không thể cử động. Tôi thấy đau khắp người, trên đầu, trên vai, trên lưng, trên ngực. Tôi bốc mùi. Cô y tá độc ác đến nỗi mỗi khi trông thấy cô ta bước vào tôi lại thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bị thiêu sống-Phần 13 Phần 13 ChếtTôi nằm trên một cái giường trong bệnh viện, co quắp dưới lớp chăn mỏng. Một cô ytá lột áo của tôi ra. Cô ta nắm mép vải, giật mạnh và cơn đau làm tôi tê liệt. Tôi gầnnhư không nhìn thấy gì nữa, cằm tôi như dính vào ngực và không thể ngóc đầu dậy.Hai tay tôi cũng không thể cử động. Tôi thấy đau khắp người, trên đầu, trên vai, trênlưng, trên ngực. Tôi bốc mùi. Cô y tá độc ác đến nỗi mỗi khi trông thấy cô ta bước vàotôi lại thấy sợ. Cô ta không nói gì với tôi. Cô ta chỉ đến giật từng mảng da còn bámtrên người tôi, áp lên đó một miếng gạc và cô ta bỏ đi. Nếu có thể làm cho tôi chết, cólẽ cô ta đã làm rồi, tôi chắc chắn như vậy. Tôi là một đứa con gái hư hỏng, nếu ngườita thiêu sống tôi thì cũng bởi tại tôi là một đứa con gái không chồng mà lại có thai. Tôiđáng bị như vậy. Tôi biết cô ta nghĩ gì về tôi.Tối đen. Hôn mê. Đã bao nhiêu lâu rồi? Bao nhiêu ngày? Bao nhiêu đêm?...Không ai muốn sờ vào tôi, không ai muốn chăm sóc tôi, không ai cho tôi ăn, không aicho tôi uống, họ chỉ đợi tôi chết.Tôi rất muốn được chết vì tôi xấu hổ khi thấy mình còn sống. Tôi đau đớn xiết bao.Tôi muốn được xoa dầu lên da để làm dịu vết bỏng. Tôi muốn có ai nhấc chiếc chănmỏng đang đắp trên người để tôi nguội đi một chút. Một bác sĩ đang có mặt ở đây. Tôinhìn thấy phần chân ông ta và vạt áo blouse trắng. Ông ta nói nhưng tôi không hiểu.Vẫn luôn là cô y tá ấy, đến rồi đi. Tôi có thể cử động hai chân. Thỉnh thoảng, tôi nhấcchân nâng tấm chăn mỏng lên. Tôi cảm thấy phía sau lưng đau như dần, ở cạnh sườntôi cũng thấy đau. Tôi nằm ngủ, đầu cúi gập dính sát vào ngực như lúc tôi đang bịngọn lửa đốt cháy.Hai tay tôi trông rất kì lạ, hơi khuỳnh ra và cả hai tay đều bị liệt. Hai bàn tay tôi vẫnnguyên vẹn nhưng không còn giúp gì được. Tôi rất muốn gãi cho đỡ ngứa, rất muốnrứt bỏ lớp da để khỏi bị đau đớn nữa.Họ bắt tôi phải đứng lên. Tôi bước đi với cô y tá ấy. Tôi cảm thấy hai mắt tôi đaunhức. Tôi nhìn thấy hai chân tôi, nhìn thấy hai bàn tay tôi đang buông thõng hai bênngười, nhìn thấy sàn gạch lát. Tôi căm ghét cô y tá. Cô ta đưa tôi vào một gian phòngvà mở vòi nước rửa ráy cho tôi. Cô ta bảo tôi hôi đến mức khiến cô ta buồn nôn. Tôihôi quá, tôi bật khóc, tôi đứng đó như một thứ cặn bã gớm ghiếc, như một sinh vậtthối tha đang bị người ta lấy một xô nước giội vào. Như bãi phân trong phòng vệ sinh,người ta giật nước đổ ào cuốn đi, thế là hết. Mày chết phắt đi cho rảnh. Dòng nướcgiật bong lớp da tôi, tôi kêu thét, tôi khóc, tôi van xin, máu chảy đến các đầu ngón tay.Cô ta bắt tôi phải đứng như thế mãi. Cô ta dùng vòi nước gỡ những mẩu thịt cháy đen,những mảnh quần áo còn sót lại, rác rưởi hôi hám đọng lại thành một đống nhỏ trênsàn phòng tắm. Người tôi bốc mùi thối rữa, mùi thịt cháy, mùi khói nồng nặc đến nỗicô y tá phải đeo khẩu trang và chốc chốc lại chạy ra ngoài, vừa ho sù sụ vừa luônmồm rủa tôi.Tôi khiến cô ta cảm thấy phát tởm. Lẽ ra tôi phải chết đi như một con chó, nhưngphải xa chỗ cô ta. Tại sao cô ta không làm tôi chết luôn cho xong? Tôi quay về giườngnằm, vừa thấy nóng ran vừa thấy lạnh buốt trong người và cô ta quăng chiếc chănmỏng lên tôi để khỏi phải nhìn thấy tôi nữa. Cái nhìn của cô ta như muốn bảo tôi:“Chết nhanh đi. Chết nhanh để người ta mang mày vứt đi chỗ khác”.Cha tôi ngồi đó với cây gậy của ông. Ông đang nổi giận, ông đập gậy xuống đất, ôngmuốn biết ai đã làm tôi có thai, ai đã đưa tôi vào đây và sự việc xảy ra như thế nào.Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông khóc, người đàn già ấy, nhưng ông vẫn làm tôi sợ với câygậy của ông và tôi không thể trả lời ông được. Tôi sắp ngủ, hay sắp chết, hoặc sắpthức dậy, cha tôi vẫn ngồi đó, rồi không thấy ông đâu nữa.Nhưng tôi không nằm mơ, giọng nói của ông vẫn còn vang trong đầu tôi: “Nói đi!”Tôi gượng ngồi lên một chút, tựa đầu vào gối để khỏi phải cảm thấy hai tay bị dínhchặt vào tấm chăn mỏng. Không có gì làm tôi bớt đau nhưng tôi có thể nhìn thấynhững việc đang diễn ra trong hàng lang qua cánh cửa đang hé mở. Tôi nghe thấy cóai đang đi vào, tôi nhìn thấy hai bàn chân trần, một dáng người nhỏ nhắn như tôi,mảnh khảnh, gần như là gầy guộc. Không phải cô y tá mà là mẹ tôi.Với hai bím tóc được vuốt mượt bằng dầu ôliu, chiếc khăn trùm màu đen, trán bà gồlên thật kì quái, gồ lên giữa hai cặp lông mày và dính liền vào mũi, trông bà chẳngkhác nào một con chim ưng hoặc con diều hâu. Bà làm tôi sợ. Bà ngồi trên ghế đẩu,tay ôm giỏ xách, và bà bắt đầu sụt sùi khóc, khịt mũi, vừa lấy khăn mùi soa lau nướcmắt vừa lắc lắc đầu.Bà khóc vì buồn phiền và hổ thẹn. Bà khóc cho chính bà và cho gia đình. Tôi nhìn thấynỗi căm hận hằn rõ trong mắt bà.Bà tra vấn tôi trong khi tay vẫn ôm khư khư cái giỏ xách sát vào người. Nó rất quenthuộc với tôi. Lúc nào đi đâu bà cũng mang nó theo, lúc đi chợ hoặc khi ngoài đồng.Trong giỏ bà để bánh mì, một chai nhựa đựng nước, nước, có khi đựng sữa. Nhưthường lệ, tôi cảm thấy sợ, nhưng không sợ như lúc phải đối mặt với cha tôi. Cha tôicó thể giết chết tôi, nhưng mẹ tôi thì không. Bà hỏi tôi, bà tra vấn tôi bằng giọng rênrỉ, còn tôi trả lời bằng giọng thì thào.“Nhìn tao đây, con ơi…Thế này thì tao không thể đưa mày về nhà được nữa rồi, màykhông thể về sống ở nhà được nữa rồi. Mày đã nhìn thấy mày rồi chứ?– Con có nhìn thấy được con đâu.– Mày bị bỏng khắp người. Cả nhà đang xấu hổ. Giờ thì tao không thể đưa được màyvề nhà. Hãy nói cho tao biết làm thế nào mà mày có thai? Với đứa nào?– Faiez. Con không biết họ của bố anh ấy.– Faiez bên hàng xóm ấy à?”Bà lại tiếp tục khóc, vo tròn cái khăn mùi soa và châm lên mắt như thể bà muốn ấnsâu cái khăn vào trong đầu.“Mày làm chuyện ấy ở đâu? Ở đâu?– Ngoài đồng.”Bà nhăn mặt, bặm môi và khóc to hơn.“Nghe tao này, con ơi, nghe này. Tao rất muốn mày chết, mày nên chết đi là hơn. Emtrai mày vẫn còn trẻ, mày mà không chết thì nó sẽ gặp rắc rối.”Em trai tôi sẽ gặp rắc rối. Rắc rối gì cơ chứ? ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:

giải trí thư giãn truyện ma truyện kinh dị bị thiêu sống

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: