Danh mục

Biến mất

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 902.77 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một ngày nào đó khi anh không còn yêu em, em sẽ xóa hết tất cả dấu vết của mình và biến mất như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh- Nàng nói với tôi bằng một thái độ kì lạ. - Tại sao phải xóa hết dấu vết?- Tôi ngạc nhiên và hơi hoang mang. - Em không muốn người yêu sau này của anh phải chịu tổn thương khi nhìn thấy những kỉ vật của chúng ta.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biến mấtBiến mất- Một ngày nào đó khi anh không còn yêu em, em sẽ xóa hết tất cả dấu vết củamình và biến mất như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh- Nàng nói với tôibằng một thái độ kì lạ.- Tại sao phải xóa hết dấu vết?- Tôi ngạc nhiên và hơi hoang mang.- Em không muốn người yêu sau này của anh phải chịu tổn thương khi nhìn thấynhững kỉ vật của chúng ta.Tôi mơ hồ hiểu điều nàng nói. Những kỉ vật giữa tôi và người yêu cũ luôn khiếnnàng bực bội. Mỗi khi phát hiện ra những thứ đồ đó, nàng lại bảo tôi vứt chúng,nhưng tôi chỉ cất đi để nàng khỏi nhìn thấy. Từ chú Gấu bông đến những tấm ảnhchụp chung, những thứ đồ tôi đã từng coi như báu vật giờ phải nép mình trongnhững góc tối đầy bụi bẩn. Tôi không muốn đối xử với những kỉ vật của mình nhưthế. Tôi muốn trân trọng quá khứ và hi vọng nàng hiểu điều đó. Nhưng tôi cũnghiểu rằng quá khứ của tôi khiến nàng tổn thương. Dù đó không phải là lỗi của tôikhi nàng là người đến sau nhưng nàng vẫn giận tôi vì trái tim không còn vẹnnguyên khi đến với nàng. Nàng luôn ghen tị với tôi bởi tôi là người đầu tiên khiếncon tim nàng rung động, mối tình đầu đối với nàng là một thứ gì đó thiêng liêng vàhoàn mĩ. Trong sâu thẳm, nàng tôn thờ tôi như một vị thần trên đỉnh Olympia vàmuốn tôi cũng phải hi sinh tất cả cho tình yêu giống như nàng. Điều đó nhiều khikhiến tôi mệt mỏi. Sau một thời tuổi trẻ nông nổi và đầy biến cố, tôi chỉ muốn mộttình yêu giản dị. Tôi không đòi hỏi ở nàng điều gì, chỉ cần thật lòng với nhau, chấpnhận những khiếm khuyết của nhau, và không phản bội nhau. Nói một cách ngắngọn, điểm khác biệt giữa chúng tôi là tôi yêu bằng lí trí còn nàng yêu bằng trái tim.Tôi muốn một mối quan hệ bền vững còn nàng muốn một tình yêu nồng nhiệt.Chính sự khác nhau đó đã khiến chúng tôi bao phen lao đao. Nàng thất vọng vì tôikhông yêu hết mình còn tôi tổn thương mỗi khi thân mật với những chàng traikhác, nàng lại bào chữa: “Dù sao em cũng chỉ yêu một mình anh”.Một lần nàng bỗng hỏi tôi với một nụ cười bí hiểm:- Anh từng thích chị Linh Phương đúng không?- Sao em biết?- Cái gì mà em chả biết.- Em đọc trộm nhật kí của anh đúng không? Em có biết làm thế là xâm phạmquyền riêng tư của người khác không?- Giữa em với anh thì có gì để mà giấu nhau.- Dù là người yêu thì vẫn có những thứ của riêng anh mà em không được động tới.Anh luôn tôn trọng và không bao giờ chạm đến những thứ riêng tư của em. Còn emthì lại luôn làm ngược lại.- Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi mà.- Hiểu thêm về quá khứ của anh sẽ chỉ khiến em tổn thương mà thôi.- Em biết thế nhưng vẫn không thể ngăn mình tìm hiểu về anh.Kể từ đó, nàng vẫn không ngừng lục lọi quá khứ của tôi: lịch sử chat trên yahoo,những bài viết trên những diễn đàn và blog mà tôi từng đi qua, … bất kì thứ gì lưugiữ dấu vết của tâm hồn tôi. Tôi cũng đành kệ, chẳng thể ngăn được bản tính tò mòcủa đàn bà. Họ sẵn sàng làm những điều vô lí nhân danh tình yêu.Dù trải qua nhiều giông bão nhưng tình yêu cũng đem lại cho hai đứa không ít ngọtngào. Tôi và nàng đã nắm tay nhau đi qua không biết bao con đường, đã ghé thămkhông biết bao nhiêu hàng quán. Có lần chúng tôi rủ nhau vào Đà Nẵng chơi màchẳng biết gì về thành phố ấy, cứ mua vé lên tàu rồi tính sau. Đến nơi lạc đườngchúng tôi phải ở trong một phòng nghỉ trọ u ám mà tường phòng ốp gạch nhà vệsinh. Sáng hôm sau chúng tôi đi gần nửa vòng thành phố mới tìm được một kháchsạn nhỏ sang trọng nằm trên con đường Bạch Đằng thơ mộng. Suốt mấy ngày ở ĐàNẵng, chúng tôi nắm tay nhau đi qua biết bao con đường, thăm thú khắp nơi. Màhình như ở đây có mỗi hai đứa tôi nắm tay nhau trên đường. Tôi chẳng thấy cặptình nhân nào như thế nữa. Khi về chúng tôi bảo nhau chắc Đà Nẵng sẽ nhớ chúngtôi lắm. Mỗi buổi sáng ở đó chúng tôi thường đến Lu Coffee ăn bánh mì ốp la vàuống cafe, buổi chiều đi gặp những người bạn và buổi tối thì đi dạo bên sông Hàn.Buổi tối nào ở bên sông Hàn cũng tươi vui, nhộn nhịp như ở hồ Gươm. Những cặptình nhân đi dạo, những thanh niên hay trẻ em trượt pa-tanh, những người trungniên đi tập thể dục. Còn tôi và nàng dạo bước cùng nhau dưới gió lộng, nói chuyệnvu vơ và ngắm cảnh sông Hàn. Nàng đọc cho tôi nghe một bài thơ rất hay của mộtnữ thi sĩ người Nga mà tôi chỉ còn nhớ được một câu “Em muốn hôn anh trên câycầu cổ”. Tôi yêu nàng một phần cũng nhờ những bài thơ mà nàng đọc cho tôi nghe.Giọng đọc du dương của nàng đưa tôi về một thời thơ ấu, khi tôi thường nghe kểchuyện trên ra-đi-ô. Tôi nghe nàng đọc xong bài thơ và hỏi:- Em có muốn anh hôn em trên cầu sông Hàn không?Nàng đỏ mặt gật đầu.Chúng tôi cùng đi đến cầu sông Hàn.Ở đó tôi trao cho nàng nụ hôn say đắm.Gió thổi mát rượi và những ngọn đèn đường sáng lung linh.Đó là những giây phút tuyệt vời nhất của chúng tôi.Nếu như cuộc đời chỉ có những chuyến đi như thế thì hẳn mọi chuyện giữa hai đứasẽ thật mĩ mãn. Nhưng cuộc sống còn chứa đầy những lo toan. Trong khi tô ...

Tài liệu được xem nhiều: