Biển Em gọi anh là Biển, vì tên anh là Đại Dương:). Trên đời này, em chưa tháy điều gì sâu lắng và bình yên như biển cả. Em chưa bao giờ có thể nhìn thấy tận đáy biển, dù nước rất trong. em
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Biển nắng gió và cát1. Biển Em gọi anh là Biển, vì tên anh là Đại Dương:). Trên đời này, em chưa tháyđiều gì sâu lắng và bình yên như biển cả. Em chưa bao giờ có thể nhìn thấytận đáy biển, dù nước rất trong. em cũng chưa bao giờ hiểu hết biển chấtchứa những gì, dù em có đang bơi lội là đắm chìm trong đó. Nhưng đứngtrước biển, em luôn thấy rất bình yên. Em cũng chưa bao giờ hiểu hết con người anh, dù em và anh đã quen biếtnhau từ hồi cả hai đứa còn bé tý. Hồi ấy, em và anh tự nhiên kinh khủng. Anhcó thể nắm tay em, em có thể ôm anh, chúng ta có thể chia sẻ với nhau rấtnhiều thứ. Nhưng càng lớn thì em lại càng cảm thấy chúng ta xa nhau. Emkhông còn cảm nhận được về anh như những gì em đã từng cảm nhận. Haichúng ta đều có những bí mật cất cho riêng mình, và nó đẩy chúng ta vềnhững hướng khác nhau. Bí mật của anh, anh không nói, và em không thể biết.Bí mật của em, em chưa bao giờ dám nói nên anh chưa bao giờ có thể biết.Rằng, từ lâu em đã rất, rất, rất thích anh... Em thích anh vì anh luôn quan tam đến em. Em thích anh vì anh rất hiền. Emthích anh vì anh luôn là người xin lỗi dù lắm khi người sai chẳng phải là anh.Em thích anh vì anh chưa bao giờ vì bất cứ cô bạn gái nào của mình mà bỏ rơiem. Em thích anh vì anh khiến em bình yên, dù cuộc sống ngoài kia có baonhieei sóng gió. Và em thích anh, vì em chưa bao giờ có thể hiểu hết anh. Cũng giống như sự sâu lắng của biển cả, cũng giống như sự bình yên củabiển cả. Em yêu biển vì em chưa bao giờ có thể khám phá hết tận cùng củabiển cả, em yêu biển vì biển không thuộc về một mình em. Và em cũng cảmnhận như thế, về anh...2. Gió Em gọi Hoàng Anh là Gió. Hoàng Anh là em trai anh, là bạn cùng lớp củaem.Gió ồn ào và sôi nổi. Gió tinh nghịch và lãng du. Nhớ hồi còn bé, Hoàng Anhrất “đanh đá”, Hoàng Anh chẳng bao giờ nhường em, hơi một tý là chúng emcãi nhau. Lúc đó, anh thường trở thành trọng tài bất đắc dĩ.Thật may là anhchẳng bao giờ vì tình “máu mủ ruột rà” mà bênh Hoàng Anh, lúc nào có anh làem sẽ thắng thế. Lớn lên chút nữa, khi em càng cảm thấy anh xa em, thì bất giác thấy khoảngcách giữa em và Hoàng Anh như ngày càng gần lại. Vì chngs em cùng tuổi,cùng lớp, vì sự ồn ào, náo nhiệt và chẳng thể giữ nổi bí mật của Hoàng Anh.Hoàng Anh cũng ít bắt nạt em hơn. Có lẽ Hoàng Anh cũng trưởng thành hơnngày xưa để hiểu rằng em cũng là...con gái. Qua Hoàng Anh, em biết anh có người bạn gái đầu tiên, rồi thứ hai,rồi thứba...Mỗi lần như thế, em lại rủ anh và Hoàng Anh đi ăn mừng, vậy mà lầnnào, khi tiệc tàn em cũng khóc... Tất nhiên là anh chảng biết, Hoàng Anh cũngchẳng biết, chỉ mình em và căn phòng của em tối hôm đó (và cả nhiều hômsau đó) biết mà thôi. Em cũng thấy mình điên quá, cứ coi anh như bạn thanhmai trúc mã thì em đã chẳng phải khóc rồi. Một ngày, Hoàng Anh nói thích em. Anh biết chuyện, anh cười: “Cuối cùngem đã làm cơn gió phải dừng chân”. Em nhìn anh, chẳng biết nên khóc hay nêncười. Lúc đó anh đang yêu người bạn gái thứ 3...3. Cát Em gọi chị ấy là Cát. Vì chị ấy có mái tóc vàng như cát. Và vì Cát và Biển làmột đôi. Hôm ấy, Hoàng Anh và em, anh và chị ấy, bốn người chúng ta cùng đi xemphim. Phim hôm ấy hay. Em chẳng nhớ hết tất cả, chỉ nhớ có một tình tiết,một cô gái- nhân vật phụ, yêu đơn phương một chàng trai suốt 10 năm, nhưngcuối cùng chàng trai ấy lại kết hôn với một người khác. Vào lễ thành hôn củachàng trai, cô gái đứng trên tầng thượng của tòa nhà 12 tầng và chuẩn bị nhảyxuống. Hôm ấy tuyết rơi và cô khóc, còn chàng trai cô yêu đang ở trong nhàthờ và hôn cô dâu của chàng. Cô nhắm mắt và nhảy... thật may mắn cô rơivào đúng quả khinh khí cầu đang bay trên bầu trời, hôm ấy là ngày hội khonhkhí cầu của đất nước cô. Cô nhìn cuộc sống từ trên cao, thấy cuộc sống vẫnđẹp và tươi vui như thế, tại sao chỉ có một mình cô phải đau buồn? Em thấy mình giống cô gái trong phim quá thể, em mãi chỉ là nhân vật phụtrong câu chuyện tình yêu của anh. Em cũng yêu đơn phương anh 10 năm rồi.Lúc chàng trai trong phim hôn cô dâu của minh trong lễ thành hôn, em đã khóc,tưởng tượng ra anh va Cát đang hôn nhau. Lúc cô gái kia nhảy từ tầng thượngcủa tòa nhà 12 tầng xuống, em cũng khóc, tự hỏi mình sẽ làm gì trong hôn lễcủa anh. Lúc cuối phim,khi ai cũng yên ổn hạnh phúc rồi, em cũng khóc, vì embiết mình sẽ chẳng thể mỉm cười như thế được đâu. Hoàng Anh chê em mít ướt. Anh chê em mít ướt và lấy khăn tay lau nướcmắt cho em. Cát đứng cạnh anh, chẳng nói gì, nhưng tay chị ấy giữ chặt tayanh như sợ mất. Gì chứ, em có lấy mất anh của chị ấy được đâu.Nếu có thểlàm thế, em đã làm từ 10 năm trước rồi, và chỗ đứng cạnh anh bây giờ- cònlâu mới đến lượt Cát!3. Lá Em gọi cô bé ấy là Lá. Cô bé ấy học dưới em một lớp, và thích Hoàng Anh.Xét cho cùng, Gió vẫn luôn là Gió, vẫn vô tình khiến một chiếc lá phải rời câytrên con đường rong chơi hoang hoải của mình. Lá dịu hiền và đáng yêu. Em yêu quý Lá, Lá yêu quý nhưng luôn dè chừngem, vì Gió của Lá thích em. Dù em đã tự nhủ bao nhiêu lần: “Hay là mình yêu Gió?”. Nhưng rồi, em cũngchẳng làm thế, và khi biết đến sự tồn tại của Lá thì em lại càng hạ quyết tâmlà mình sẽ không làm thế. Cuộc đời là một chuỗi lằng nhằng bất định, Lá yêuGió, Gió yêu em, nhưng em yêu Biển, và Biển lại yêu Cát... Em và Lá đôi lần gặp nhau. Câu chuyện dù dài và xa đến đâu cuối cùng cũngquay về Gió. Em hiểu, có thể Lá muốn qua những lần trò chuyện để chứngminh tình cảm của Lá với Gió. Buồn cười thật đấy, chứng minh với em làm gìnhỉ, em đâu muốn tranh giành Gió với Lá đâu! Một lần, em và Lá đang nóichuyện, gió đi qua. Gió thật ngốc, tự nhiên nhìn em rất hiền và giới thiệu emvới Lá: “Đây là bạn gái anh”. Em quay ra lườm Gió một cái, thế mà Gió vẫnthao thao bất tuyệt được. Chắc sau lần đó thì Lá ghét và tránh mặt em.Emcũng chẳng biết làm gì, ừ, làm gì đươc cơ chứ!5. Nắng - Cái gì xuyên qua nước mà không bị ướt? - Ánh nắng- Em trả lời anh sau 10 giay suy nghĩ. - Thông minh. Và ... em là nắng đấy, biết không! Rồi anh cườ ...