Danh mục

Căn Nhà Của Mapuhi

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 209.12 KB      Lượt xem: 25      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mặc dầu chở những thứ lỉnh kỉnh, nặng nề nhưng chiếc Aorai vẫn đi dễ dàng trong làn gió nhẹ. Vị thuyền trưởng chỉ huy thật giỏi trước khi lượn nó vào đúng vị trí phía ngoài bờ đá san hô để tránh những làn sóng dội. Hòn đảo Hikukeru nằm nhô lên không cao lắm phía trên mặt nước. Nó được bao bọc bởi một lươn cát san hô hình vành khăn có bề ngang khoảng một trăm yards, cao hơn mực nước biển từ một mét tới một mét rưỡi. Như thế, từ lươn cát tới hòn đảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Căn Nhà Của Mapuhivietmessenger.com Jack London Căn Nhà Của Mapuhi Nguyên tác: The House of MapuhiMặc dầu chở những thứ lỉnh kỉnh, nặng nề nhưng chiếc Aorai vẫn đi dễ dàng trong làn giónhẹ. Vị thuyền trưởng chỉ huy thật giỏi trước khi lượn nó vào đúng vị trí phía ngoài bờ đásan hô để tránh những làn sóng dội.Hòn đảo Hikukeru nằm nhô lên không cao lắm phía trên mặt nước. Nó được bao bọc bởimột lươn cát san hô hình vành khăn có bề ngang khoảng một trăm yards, cao hơn mựcnước biển từ một mét tới một mét rưỡi. Như thế, từ lươn cát tới hòn đảo là một vòng nướcmặn hình vành khăn bao bọc chung quanh đảo; phía ngoài là lươn cát rồi tới biển. Dưới đáynước tĩnh lặng như mặt gương này có nhiều trai ngọc. Trên boong tàu từ đằng xa người tacó thể nhìn thấy những người thợ mò ngọc đang làm việc.Nhưng tàu buôn không thể vào trong hồ. Chỉ những thuyền nhỏ một buồm thích hợp mớiluồn lách qua một con kênh ngoắt ngoéo mới đi qua được. Các tàu thường đậu bên ngoàirồi đưa thuyền nhỏ của họ vào. Chiếc Aorai thả xuống nước một chiếc xuồng sang trọng,khoảng năm hay sáu người làm công, nước da mầu nâu bóng, mình trần trùi trụi, chỉ đóngnhững chiếc khố màu đỏ, leo lên xuồng. Họ chèo xuồng bằng bơi chèo. Trong khi đó, mộtthanh niên đứng phía đằng mũi. Cậu tên Alexandre Raoul, con trai út bà Mari Raoul, mộtnhà buôn lớn có khoảng sáu chiếc tàu biển tương tự với chiếc Aorai.Qua khỏi xoáy nước ở cửa con kênh, chiếc xuồng len lỏi đi vào trong hồ rồi cập hòn đảo.Cậu thanh niên chờ xuồng dừng lại xong mới nhảy lên bãi cát và vẫy một thổ dân cao lớnđang lai vãng chờ đợi ở đấy. Người này ngực nở, vai rộng nhưng cụt một cánh tay. Quákhỏi chỗ thịt phía dưới bả vai, cái đầu xương cụt nhô ra, màu trắng, nay đã lành lặn. Ngàytrước anh ta bị một con cá mập tấn công. Anh đương đầu với nó, mất một cánh tay, từ đấythôi không còn làm nghề mò ngọc được nữa và sự nghèo đói đã biến anh ta thành một kẻbợ đỡ, luôn luôn nghĩ các mẹo vặt để kiếm ăn chút đỉnh nhờ các đặc ân nhỏ nhoi của ngườikhác, sống cho qua ngày.- Cậu đã nghe tin gì chưa, cậu Anex (Alexandre)?Anh ta thì thầm:- Mapuhi mới mò được một viên ngọc, xứng đáng là một viên ngọc. Chưa từng có một viênnào như thế ở đảo Hikukeru này. Chưa từng có ở cả vùng Pomotus mà cũng chưa từng cótrên khắp thế giới. Hắn mới mò được hiện còn đang giữ, cậu đến mua ngay đi. Nhưng nhớlà tôi báo tin cho cậu trước tiên đấy nhá. Mapuhi là một thằng ngốc, cậu sẽ mua được thậtrẻ. Cậu có tí thuốc sợi nào không?Raoul từ dưới bãi đi lên phía chiếc chòi nằm dưới bóng một cây dứa dại. Cậu ta là ngườiquản lý tàu buôn của bà mẹ, và việc kinh doanh của hãng trải rộng khắp vùng Pomotus docác tài nguyên như dừa khô, ngọc trai, ngọc, sò biển..vv.. mà người ta sản xuất được. Cậulà người quản lý non trẻ, mới tới đây lần này là lần thứ hai và trong lòng vẫn thầm áy náy vềsự thiếu kinh nghiệm trong việc xét đoán ngọc của mình.Nhưng khi Mapuhi đưa ra viên ngọc thì cậu cố nén sự kinh ngạc. Nó to bằng cái trứng chimbồ câu, trắng tinh và tròn vành vạnh, phản chiếu ánh sáng lóng lánh, tia ra đủ thứ màu sắctrông thật sống động.Lúc Mapuhi bỏ vào lòng bàn tay Raoul thì chàng ngạc nhiên về sức nặng của nó. Chàngquan sát thật gần mắt rồi thận trọng móc trong túi ra một chiếc kính lúp. Không hề có mộtchút chất bẩn hòa tan. Độ tinh khiết của viên ngọc dường như phân bố đều trên khắp khốicầu. Đưa vào chỗ tối thì nó là một khối chiếu sáng nhè nhẹ với thứ ánh sáng dịu đàng nhưtrên mặt trăng. Nó trong suốt đến nỗi khi chàng thử thả vào một ly nước, nó chìm theo mộtđường thẳng, không bị sức đẩy của nước làm cho sai lệch sang chỗ khác. Như vậy chànghiểu sức nặng của nó hết sức tuyệt diệu.- Rồi, bây giờ chú tínhh thế nào? – Chàng hỏi với vẻ dửng dưng, cố làm ra bộ uể oải.- Tôi muốn....- Mapuhi bắt đầu nói, và, phía đằng sau, phù hợp với cái mặt đen bóng củaanh ta là ba cái mặt cũng đen bóng khác của hai phụ nữ và một đứa trẻ con gái. Họ ngồibên trong nhưng đầu luôn luôn gật gật phụ họa với những điều mà anh ta muốn nói. Họ rấtnôn nóng nhưng cố nín nhịn theo thói quen. Những cặp mắt trắng dã của họ ánh lên các tiasáng e ngại, chỉ sợ Mapuhi nói hớ. Họ muốn nói thay cho Mapuhi.- Tôi muốn một cái nhà - Mapuhi tiếp tục. Nó phải có cái mái, trên mái có cây sắt có thể thuđược sấm sét. Một cái đồng hồ tám cạnh treo trên tường. Căn nhà phải dài sáu sải với mộthàng rào chung quanh. (Sải: fathom, dang rộng hai cánh tay là một sải, khoảng 2 mét.- ĐD).Một cái phòng ở chính giữa. Có bốn buồng ngủ. Mỗi buồng có một chiếc giường sắt, hai cáighế và một cái bồn tắm. Đằng sau nhà có một cái bếp. Cái bếp có nồi niêu xoong chảo vàmột cái lò để đun nấu. Cậu phải xây căn nhà đó trên đảo của chúng tôi - đảo Fakarava -không phải ở đây.- Bấy nhiêu điều kiện? - Raoul hỏi lại một cách nghi hoặc.- Phải có một cái máy khâu. - Têfara, vợ của Mapuhi thêm vào.- Đừng quên cái đồng h ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: