Danh mục

BIỂN NHA TRANG

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.85 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Tôi vừa gặp ông lão nhà tôi đấy, cô ạ. Người đàn bà ngồi bên không đáp. Mụ đang bận nhặt mớ rau muống già cho bữa cơm chiều. Qua ô cửa hẹp của căn phòng gác hai tường tróc loang lổ, những tia nắng vàng vọt yếu ớt rọi vào, khiến mụ, vốn mắt kém, cứ nhầm lẫn lá xanh với lá vàng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BIỂN NHA TRANG BIỂN NHA TRANG- Tôi vừa gặp ông lão nhà tôi đấy, cô ạ.Người đàn bà ngồi bên không đáp. Mụ đang bận nhặt mớ rau muống già cho bữacơm chiều. Qua ô cửa hẹp của căn phòng gác hai tường tróc loang lổ, những tianắng vàng vọt yếu ớt rọi vào, khiến mụ, vốn mắt kém, cứ nhầm lẫn lá xanh với lávàng. Vả lại, cái câu nói ấy mụ nghe mãi rồi, đến chán không muốn nghe nữa. Rõlẩm cẩm! Chết thì chết quách đi cho xong, lại còn gặp với chả không. Cứ như uyênương đang yêu nhau không bằng .- Rồi sao nữa? Chắc hai cụ hú hí với nhau thích lắm nhỉ? - cuối cùng mụ lên lêntiếng châm chọc.Mụ ít học, thô lỗ và tham lam, nhưng không hẳn là người độc ác. Hoàn cảnh nó bắtmụ thành người như vậy. Mụ bán rau ở phố bên, có thằng con nghiện hút và lãochồng vừa vũ phu vừa nát rượu. Mụ được thuê trông coi bà lão hơn bảy mươi tuổi,đang ốm nằm chờ chết trên giường bên cạnh. Nghe nói bà lão bị ung thư gì đó, ởbệnh viện hơn hai tháng, sống bằng đủ các loại chai lọ và ống nhựa. Sau thấy tốnkém quá mà chẳng ích gì, (riêng tiền giường đã hai trăm nghìn đồng một ngày),người ta đưa bà về nhà. Cứ tưởng rút mớ chai lọ và dây dợ kia là chết ngay, thế màvẫn cứ sống, nghĩa là nằm bất động một chỗ, ăn uống đái ỉa một chỗ, và cũng ít khitỉnh táo để nói những câu ngớ ngẩn như lúc nãy.Ở nhà, người ta đã lo sẵn mọi thứ cho đám tang, phân công cụ thể người nào làmviệc gì, vậy mà mãi người bệnh chẳng chịu chết cho, khổ cả mình lẫn người khác.Lúc đầu còn có người đến thăm hỏi, chăm sóc, sau rồi thưa dần, thưa dần, cuốicùng còn lại mụ trông thuê này.Bà lão chỉ có một anh con trai năm nay ngoài bốn mươi, vợ bỏ mang con đi theo.Còn chồng bà thì chết cách đây những ba chục năm. Anh con ở nhà trông mẹ đượcđúng một tuần thì bỏ đi làm, phần do công việc, phần quá mỏi mệt vì chờ đợi, vìcăn phòng chật hẹp, nặng nề và đầy mùi hôi thối. Anh ta đảo qua nhà mỗi ngàyđúng hai lần vào buổi trưa và chập tối, mà cũng chỉ mấy phút, rồi đi ngủ đâu đấy ởnhà bạn, viện cớ bận. Mọi việc khoán trắng cho mụ bán rau. Tuy nhiên, mụ chẳngphải làm gì nhiều. Cái gọi là vệ sinh mụ chỉ làm qua quít, đủ để khỏi đến mứckhông chịu nổi. Còn ăn uống thì chẳng lo vì bà lão gần như không có nhu cầu.Quan trọng nhất là mụ phải luôn có mặt ở đây cả ngày lẫn đêm để khi chết thì gọiđiện báo ngay cho anh con. Tuy vậy, mụ vẫn bỏ đi lo công chuyện riêng một vàigiờ là thường. Lúc đầu mụ được thuê hai mươi lăm nghìn đồng một ngày, sau bắtbí lên bốn mươi nghìn mà anh con vẫn phải chịu. Mụ mừng có được việc làm nhànnhiều tiền, lại khỏi bị ông chồng say đánh đập, miễn là đều đặn đưa tiền cho hắnuống rượu. Thành ra mụ là người duy nhất mong bà lão sống lâu. Càng lâu càngtốt, nhưng không được khỏi bệnh để mụ mất việc.- Tôi vừa gặp ông nhà tôi đấy, cô ạ, - bà lão lại nói, không hướng vào người nghe.Ðây là lúc hiếm hoi bà tỉnh để có thể nói được, dù rất khó khăn.- Thôi, cụ im đi cho khỏe. - Mụ trông thuê thô lỗ đáp. - Ông ấy chết từ đời támhoánh nào, gặp quái được. Chỉ giỏi phịa.- Không, tôi gặp thật mà. Gặp cái thời chúng tôi mới quen nhau ấy.- Thế ông ấy nói gì với cụ?- Chẳng nói gì cả. Chỉ lặng lẽ cởi quần áo của tôi thôi...- Rõ dơ! - mụ hàng rau nhăn mặt. - Già chết đến đít mà còn đem chuyện khỉ ra kể.- Mụ cũng không hiểu vì sao tự nhiên mụ cáu kỉnh như vậy với bà già tội nghiệpđáng lẽ mụ phải mang ơn. Mụ còn trẻ, to béo, đang độ xồn xồn mà anh chồngnghiện ngập của mụ chẳng được tích sự gì.- Rồi sau thì sao? Chắc thích lắm nhỉ?Bà lão không nói nữa. Có thể vì phật ý. Cũng có thể vì lại thiếp đi hoặc đang chìmvào cái quá khứ xa xăm kia, khi chồng bà lần đầu làm cái việc bị mụ bán rau cholà dơ ấy. *Thời mới hòa bình, một đơn vị bộ đội miền Nam tập kết ra Bắc có đóng quânchừng một tháng ở làng Vĩnh Yên bên Kênh Nhà Lê. Cái làng nông thôn yên ả ấybỗng một hôm trở nên sôi động hẳn lên khi đang đêm dân quân giải về một cô gáingười làng và một anh bộ đội của đơn vị trên. Họ bị bắt quả tang đang ngồi cạnhnhau trên Gò Chùa vào lúc mười một giờ rưỡi!Không biết anh kia thế nào, chứ cô gái thì bị cả tổ chức thanh niên và phụ nữ kiểmđiểm suốt hai đêm liền. Chúng tôi yêu nhau và không làm điều gì xấu cả , cô yếuớt cãi lại. Yêu nhau sao không xin phép đoàn thể? Không làm gì sao phải ra tậnGò Chùa, lại vào lúc đêm hôm khuya khoắt? Nhất định phải có chuyện! Cô chẳngbiết nói gì thêm. Mà có nói cũng không ai tin. Nhưng quả đúng họ yêu nhau, và tốiấy họ không làm điều gì xấu . Thậm chí không dám cầm tay nhau. Còn cáichuyện dơ kia thì mãi sau này mới xẩy ra, vào đêm cuối cùng trước khi đơn vị bộđội lên đường, cũng ở Gò Chùa, nhưng may không bị dân quân bắt gặp.Ðêm ấy hầu như chỉ mình anh nói, còn cô bẽn lẽn ngồi bên say sưa lắng nghe. Anhkể nhiều về quê hương anh ở Nha Trang với bãi biển cát trắng mịn, còn nước thìxanh biếc, em tin không, xanh trong đến mức có thể nhìn thấy cả từng viên sỏi sâuhàng chục mét dưới đáy! Tất nhiên cô tin, và hình dung bãi biển Nha Trang củaanh rất đẹp, đẹp hơn cả tờ tranh họa báo cắt dán trên tường nhà cô. Hai năm nữa,sau tổng tuyển cử, anh sẽ đưa em về làm dâu quê anh, và chúng ta sẽ tắm trên bãibiển ấy. Không phải mặc cả quần áo mà tắm như ở đây đâu. Mặc áo bơi cơ. Emthích không? Thích. Nhưng thế thì ngượng lắm .Quê cô cũng có biển, chỉ cách làng ba cây số về phía dưới, nước cũng trong nhưngkhông xanh, còn bãi biển thì bẩn, đầy rác rưởi, phân trâu bò và phân người. Côchưa tắm biển bao giờ. Mặc áo bơi mà tắm lại càng không. Cô ngượng, nhưng từđó bắt đầu thầm mơ ước có ngày được cùng anh tắm ở bãi biển Nha Trang thầntiên ấy.Trong đầu óc chất phác của cô gái nông thôn chưa bao giờ đi xa quá phố huyệnnày đã hình thành ngày càng rõ nét bãi biển ước mơ của cô, với những hàng dừacao vút tận trời, với nước biển xanh như màu mực viết thằng bé nhà bên. Trời cũngxanh như thế. Nắng chói chang nhưng không gắt. Còn xa xa là chiếc cầu vồng rựcrỡ đủ bảy màu như trong chuyện cổ t ...

Tài liệu được xem nhiều: