Bình minh trên sông Nile 2Đạo luật cũng định số địa tô mà chủ điền có quyền thu của tá điền: số đó không được quá bảy lần số thuế chính phủ thu của chủ điền. Chính điều lệ thứ nhì này ảnh hưởng tới đời sống tá điền hơn điều lệ trên.Ngày mùng 2 tháng sáu năm 1953, chính phủ Cộng hòa thành lập. Néguib lên chức Tổng thống. Nasser lúc này mới ra mặt, lãnh chức Phó Tổng thống kiêm bộ Nội vụ.Các đảng phái, nhất là đảng Huynh đệ Hồi giáo đòi chia nhau các ghế trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bình minh trên sông Nile 2 Bình minh trên sông Nile 2Đạo luật cũng định số địa tô mà chủ điền có quyền thu của tá điền: số đó khôngđược quá bảy lần số thuế chính phủ thu của chủ điền. Chính điều lệ thứ nhì nàyảnh hưởng tới đời sống tá điền hơn điều lệ trên. Ngày mùng 2 tháng sáu năm 1953, chính phủ Cộng hòa thành lập. Néguib lênchức Tổng thống. Nasser lúc này mới ra mặt, lãnh chức Phó Tổng thống kiêm bộNội vụ. Các đảng phái, nhất là đảng Huynh đệ Hồi giáo đòi chia nhau các ghế trong nộicác, nổi lên phản đối Nasser, chính Néguib cũng phản đối. Nasser từ chức rồi đợikhi dân chúng thấy Néguib không làm được gì, mới dùng âm mưu sách động quầnchúng. Rốt cuộc ông thắng, ngày 14-11-1954, nội các tuyên bố rằng trung tá Nasserthay Néguib làm Tổng thống. Nasser đã đạt được mục đích: mới ba mươi sáu tuổi (ông sinh năm 1918 ởAlexandrie trong một gia đình trung lưu, cha làm công chức nhỏ ở sở Bưu điện)nắm quyền cai trị một nước với một nhóm người thân tín. Sở dĩ ông thành công dễ dàng như vậy một phần cũng nhờ Mỹ vô tình và giántiếp giúp sức. Mỹ muốn hất cẳng Anh ở Ai Cập, lớn tiếng chỉ trích chính sách đếquốc của Anh, lại tỏ cảm tình với Néguib và Nasser. Trong khi Néguib đòi Anh rút hết quân đội ra khỏi khu Suez thì Dulles, nhândanh Tổng thống Eisenhower tặng Néguib một khẩu súng Colt để ngài tự vệ, tứcđể ngài bắn chết tụi Anh đi. Từ đó báo chí Mỹ đồng thanh nhắc quân đội Anh phải rút ra khỏi khu Suez. Sốmay về phần Nasser: mấy lần Néguib thương thuyết với Anh không đi tới đâu, tớiphiên Nasser thì Anh chịu nhường hết (Hiệp ước 27-7-1954), hứa sẽ rút hết quânđi trước ngày 19.6.1956. Đài phát thanh Le Caire tuyên bố ầm lên: Từ nay Ai Cập được tự do. Ngửngđầu lên anh em, những ngày tủi nhục đã qua rồi!. Toàn dân vui như mở hội, cho rằng Nasser đã đem tự do, vinh quang cho dântộc. Cho nên non bốn tháng sau, khi Nasser hạ Néguib mà lên thay thì chỉ trừ đảngCộng sản và đảng Huynh đệ Hồi giáo là phản đối, còn mọi người đều theo cả. Một nhóm quân nhân lên cầm quyền thì luôn luôn độc tài. Lần lần Nasser dẹphết các đảng phái, không cho đối lập, trong nước chỉ còn lại một đảng duy nhất,đảng Đoàn kết Quốc gia; báo chí bị quốc hữu hóa, không còn tự do ngôn luận.Cũng may cho dân Ai Cập là ông và các đồng chí thân thiết của ông trong chínhquyền đều liêm khiết, nắm vững được chính quyền mà không có vụ thanh trừngnào lớn lao trước năm 1967, lại lập được vài công lớn cho quốc dân: quốc hữu hóakênh Suez, xây đập Assouan. Sứ mạng của Islam và chính sách trung lập của Nasser Được Anh hứa rút quân ra khỏi Ai Cập, Nasser nghĩ ngay đến cái mộng thốngnhất các quốc gia Ả Rập. Ông đề tựa cho một cuốn sách nhan đề là Sứ mạng củalslam (The Call of lslam) của Mohamed M. Atta. Trong bài tựa đó ông tán tụngsứ mạng truyền bá văn minh, nhất là sứ mạng thống nhất các dân tộc Ả Rập củagiáo chủ Mohamed. Đại ý ông bảo trong hậu bán thế kỷ thứ sáu, trước khi Mohamed ra đời, thế giớisống trong cảnh tối tăm, bất công, trái với đạo Ki Tô. Dân chúng tin dị đoan. Cácdân tộc chém giết nhau để tranh của cướp đất. Mohamed xuất hiện, đem lại sự tháibình cho cả miền Tây Á, Trung Á và Tây Nam Âu châu, dạy mọi người thươngyêu lẫn nhau. Rồi Nasser hô hào tất cả các nước Ả Rập đoàn kết nhau lại thành một mặt trậnđể tiếp tục sứ mạng Mohamed đã bị gián đoạn trong nhiều thế kỷ. Để mọi người tin ông, ông chứng thực sức mạnh của Ả Rập. Trước hết là sức mạnh về dân số. Dân số Ả Rập tuy chỉ có ba bốn chục triệunhưng số người theo Hồi giáo thì rất đông (mà theo ý ông tất cả những người đóphải đoàn kết với nhau), tính ra có 80 triệu ở Indonesia, 50 triệu ở Trung Hoa, 100triệu ở Pakistan, 40 triệu ở Nga, vân vân..., cộng cả lại non 400 triệu, hơn Mỹ, hơnNga, bằng Ấn Độ, chỉ kém Trung Hoa. Bốn trăm triệu người đó mỗi ngày năm lần,đúng những giờ nào đó, dù ở trong nhà, trong xưởng hay ở giữa biển, giữa đồng,dù đương làm công việc gì như lái xe, cũng phải ngừng tay, ngồi sụp xuống đất,hướng cả về Thánh địa La Macque để cầu nguyện Allah; tới những giờ đó họ họpthành những cánh tay khổng lồ của một bông hoa vĩ đại trùm khắp thế giới mànhụy là thành La Mecque. Họ mà biết đoàn kết thì quả là một lực lượng đáng kế. Lẽ thứ nhì là địa thế của bán đảo Ả Rập rất quan trọng, nó là bản lề của ba châuÂu, Á, Phi; nếu Ả Rập mà mạnh lên thì có thể cầm đầu châu Phi, thành một đếquốc lớn nhất nhì thế giới. Nasser hăng hái tuyên bố: Bắc phi là một bộ phận củachúng ta và chúng ta cũng là một bộ phận của Bắc Phi; mỗi dân tộc châu Phi đềulà anh em láng giềng của nhau, và hễ là láng giềng với nhau thì người ta có bổnphận phải giúp đỡ lẫn nhau. Lẽ thứ ba là bán đảo Ả Rập có tới 50% dầu lửa trên thế giới[33] mà dầu lửa làvật quan trọng nhất, quý nhất thời nay, thiếu dầu lửa thì văn minh chấm dứt, khắpthế giới phải ngừng hoạt động, dân Âu Mỹ sẽ chết rét, chết đói. Không những vậy,sức sản ...