Đêm hôm nay, mười bốn trăng tròn. Tôi tưởng tượng như thế. Nếu quả thật như vậy thì ngày mai nhất định phải là ngày rằm. Ngày rằm tháng tám, ngày tết trung thu, trăng sẽ sáng và thật tròn. Ánh trăng sẽ tỏa ngập trần gian. Thành phố này, nơi tôi vừa đến, tôi nhìn lên cao mà mường tượng, dường như thấy rõ cả khuôn mặt chị hằng nơi cung điện... Với bao mùa trung thu qua, xa quê nhà tính ra đã cả hai mươi lăm năm trời, tôi đã trở thành "người khác" từ lúc nào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bố Mẹ Tôivietmessenger.com Đào Quang Vinh Bố Mẹ TôiĐêm hôm nay, mười bốn trăng tròn. Tôi tưởng tượng như thế. Nếu quả thật như vậy thìngày mai nhất định phải là ngày rằm. Ngày rằm tháng tám, ngày tết trung thu, trăng sẽ sángvà thật tròn. Ánh trăng sẽ tỏa ngập trần gian. Thành phố này, nơi tôi vừa đến, tôi nhìn lêncao mà mường tượng, dường như thấy rõ cả khuôn mặt chị hằng nơi cung điện...Với bao mùa trung thu qua, xa quê nhà tính ra đã cả hai mươi lăm năm trời, tôi đã trở thànhngười khác từ lúc nào không hay biết. Bây giờ giật mình, tôi thấy tôi đã bắt đầu chớm già.Không phải già vì tuổi tác mà già vì cuộc sống tranh đua từng ngày. Có lẽ vì vậy mà TếtTrung Thu chẳng còn ý nghĩa sâu đậm trong tôi như ngày nào, thủa tôi còn bé. Hình ảnhnhững chiếc bánh nướng mầu nâu, bánh dẻo mầu trắng và mùi thơm của tách trà tầu mạnsen bốc khói và nhất là nụ cười thật tươi của cha tôi cũng chẳng còn. Nhớ tới cha tôi là nhớtới miền bắc xa xôi của người.Hànội ngày ấy, tôi còn nhỏ, trời có mưa phùn bay và gió lạnh hiu hắt thổi nhẹ. Tôi vẫn cònnhớ cái mũ nồi mầu xám đậm kéo phủ mang tai, lốm đốm có những li ti bụi nước long lanhmầu vẩn thạch. Chiếc khăn quàng cổ rộng và dài, dầy cộm, quấn quanh chiếc cổ bé xíu, hồitôi lên bẩy, trông thật ngộ nghĩnh. Cứ ba tháng trời mới được một lần dời nhà nội trú, đểtheo bố tôi về nhà, hưởng những ngày đầm ấm bên gia đình.Tôi nhớ có lần bố đón, trên con đường vắng quen thuộc, ẩm ướt, bố dắt tay tôi qua đườngvội vã và dục nhanh lên con, về ăn bún riêu mẹ nấu. Theo chân bố, tôi bước những bướcthật dài mà vẫn còn lẻo đẽo ở phía sau. Tôi muốn đi nhanh hơn nữa, có lúc phải chạy, vìbiết giờ này mẹ đang mong ngóng chờ đợi tôi về. Mỗi năm chỉ có vài lần được sung sướngnhư thế. Ở lại nhà với mẹ vài ngày, hạnh phúc thật to lớn. Tôi muốn xà vào lòng mẹ ngay từlúc mới bước vào cửa, nhưng không được. Bố tôi nghiêm khắc quá. Lúc nào thì ông cũngmột mực là con trai thì phải cứng rắn, không được làm nũng mẹ. Lần nào cũng vậy, đợicho bố tôi vừa đi khuất, mẹ vẫy tôi lại ngay. Tôi ngập ngừng sợ hãi, dường như lời nói củaông vẫn còn văng vẳng đâu đây. Mẹ hiểu tâm trạng của tôi, vội với tay kéo tôi vào lòng.Những giờ phút ở cạnh mẹ, tôi thấy được bao bọc, được che chở mọi chiều, được đền bùcho những giây phút cô đơn một mình. Hằng đêm trước khi đi ngủ, tôi vẫn thường khóc, mơước được nằm trong cánh tay ấm áp của mẹ. Mẹ xoa đầu tôi, trìu mến nhìn thẳng vào mắttôi, xuýt xoa. Con của mẹ chóng lớn quá. Không khí gia đình luôn luôn vẫn thế, ấm cúng,khác xa với nơi nội trú tôi ở, nhất là về mùa đông có những ngày dài lê thê lạnh lẽo. Cơnmưa nhỏ làm mờ cửa kính, chỗ tôi vẫn thường đứng đó hằng đêm mà ngóng về hướng nhàcha mẹ tôi đang ở, nơi có một mảnh vườn nhỏ và đôi guốc gỗ bé vừa bằng bàn chân tôi. Tôiđã dấu thật sâu nơi bụi cây hàng rào chỉ vì nó dính bùn. Tôi sợ mẹ tôi nhìn thấy vì người đãcấm tôi không được ra chơi ngoài mưa.Những ngày ở lại nhà, mẹ thường nấu cho tôi những món ăn lạ. Cái bụng nhỏ bé của tôikhông bao giờ làm tôi vui lòng, nó nhỏ quá so với những thức ăn thật ngon mẹ dành cho tôi.Nhiều thứ lắm nhưng tôi chỉ thích món bún riêu cua mà thôi. Có lẽ vì tôi đã góp công lớntrong đó. Mẹ nói không có tôi chưa chắc món canh riêu cua lại đượm đà như thế. Lần nàocũng vậy, trong bữa cơm, mẹ vẫn thường tìm cách để tuyên dương công trạng của tôi. Tôihãnh diện lắm và cảm thấy như đã là người lớn.Tôi thích món bún riêu cua. Mà phải chính tay mẹ tôi nấu mới được. Nhìn những con cuađồng ngâm trong chậu nước đầy. Mẹ tôi đưa tôi chiếc đũa cả và dặn Con cẩn thận nhé,đừng để tay sát mặt nước, khoắng cho đều để xả nước bùn. Tôi đỡ lấy chiếc đũa cả dài tobản, bắt đầu nhúng vào nước. Mấy con cua dơ tay lên cao như phản đối. Tôi gạt mạnhchúng sang một bên, hùng dũng như người vào trận địa. Rồi cười thích thú, bắt đầu quậynhanh hơn cho chúng chóng mặt. Làn nước xoáy nhẹ chạy theo vết di chuyển của chiếc đũato bản, làm thành những vòng tròn tù hãm trong chậu. Bọt bong bóng nhỏ dính từng chùm,nhả từ miệng mấy con cua mầu xám bóng loáng, nổi nhẹ trên mặt nước rồi trôi theo vòngquay, bám vào thành chậu. Mẹ biết tôi vẫn thích nghịch nước như thế. Mà thật vậy, trò chơinày tôi đã say mê từ khi nhìn thấy mấy con cua ngoan cố, tinh nghịch trèo lên thành chậungồi chơi, dương đôi mắt tròn như hai hạt é đen ướt át nhìn tôi khiêu khích. Tôi vội vã hất nóvào lại phía trong nhưng khó quá. Cặp chân như hai gọng kìm bám sát vành chậu. Tôi dơchiếc đũa cả lên cao, đập cho vài cái thật mạnh trên chiếc mai cứng nhưng dường nhưchẳng thấm vào đâu. Con cua vẫn nghêng ngang trêu tôi, nó bò ra khỏi chiếc chậu nhôm cũ.Rồi rớt xuống sàn xi măng, chạy loạng quạng. Bối rối, sợ hãi tôi không biết phải làm gì, nhảyvội lên chiếc ghế thấp, la cầu cứu ầm ĩ. Mẹ tôi đang bận tay rửa chiếc cối đá gần đó, giậtmình hốt hoảng chạy tới, tưởng tôi bị cua kẹp. Mặt tôi vẫn còn tái xanh, chỉ con cu ...