Thông tin tài liệu:
Giang bị tật nguyền từ lúc mới sinh ra. Không hiểu sao từ khi gần một tuổi chân trái của Giang phát triển chậm dần. Mãi năm bốn tuổi Giang mới biết đứng. Thiên Sơn Nhưng không bao giờ Giang đứng được bằng hai chân của mình. Giang tập dùng nạng gỗ chống đi lúc năm tuổi. Cứ đêm đêm, mẹ nằm bên Giang thỉnh thoảng lại đưa tay sờ nắn chân trái của Giang.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bức chân dung tình yêu Bức chân dung tình yêuGiang bị tật nguyền từ lúc mới sinh ra. Không hiểu sao từ khi gần một tuổi chântrái của Giang phát triển chậm dần. Mãi năm bốn tuổi Giang mới biết đứng. Thiên SơnNhưng không bao giờ Giang đứng được bằng hai chân của mình. Giang tập dùngnạng gỗ chống đi lúc năm tuổi. Cứ đêm đêm, mẹ nằm bên Giang thỉnh thoảng lạiđưa tay sờ nắn chân trái của Giang. Mẹ thở dài. Có hôm mẹ khóc. Mẹ thốt lên từnglời nghẹn ngào:- Tội nghiệp con tôi!Đến bữa cơm, có miếng gì ngon cả nhà đều nhường cho Giang. Cô sống trong tìnhyêu thương đặc biệt của gia đình. Nhưng tình thương yêu ấy cũng đã khiến cô cómặc cảm.Năm tám tuổi, Giang được mẹ đưa đến trường. Mẹ bế Giang bên hông, tay cầmchiếc nạng gỗ. Vào lớp, cô giáo nhìn Giang im lặng, buồn buồn. Lát sau cô mớiđưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của Giang. Cô nói:- Từ nay cô sẽ thay mẹ dạy con ở trường.Giang hát hay, thường thuộc bài hát trước các bạn. Nhưng khi học múa, chơi tròđuổi bắt thì Giang không tài nào hoà nhập vào với cả lớp. Cô giáo thường để Giangở cạnh, cùng hát và bắt nhịp cho mọi người. Song nỗi buồn vẫn không thể nào vơiđược. Nỗi buồn ngày càng đè nặng lên tâm hồn thơ bé của Giang.Từ năm Giang lên lớp một, mẹ không đến lớp đón Giang từng ngày như trước nữa.Học xong, Giang lại lóc cóc chống nạng gần một cây số về nhà. Giang học sángdạ, luôn được cô giáo tuyên dương trước lớp. Nhưng niềm vui không ở lâu bềntrong lòng Giang. Cứ ra khỏi lớp, bọn con trai lại đi lén từ phía sau giả bộ va vàolàm cho Giang loạng choạng, có hôm ngã nhào xuống vệ đường. Có thằng lấy mấyngón tay gõ vào đầu Giang. Có thằng còn giằng lấy chiếc nạng khỏi tay Giang vàchuyền đi. Có thằng lại nói Giang là con què... Giang căm thù bọn con trai vìchúng đã hành hạ Giang từng ngày. Những lúc như thế Giang chỉ còn biết khóc.Còn bọn con trai thì cười toe toét như thể chúng vui sướng lắm.Giang đòi bỏ học. Mẹ Giang rất buồn. Mẹ dỗ dành Giang. Mẹ tranh thủ từng chútthời gian để đưa Giang đến trường. Mẹ bảo:- Con phải gắng học để có cái chữ. Không có chữ sống giữa đời cực khổ lắm con ạ.Giang không nói gì, chỉ thấy tủi thân.Từ ngày đó lòng Giang đã khác. Giang ít khóc mà thường ra mặt khinh bỉ bọn contrai. Chúng ngu đần vì không bao giờ hiểu được nỗi đau thầm lặng đè nặng lên tâmhồn kẻ khác. Giang có hai người bạn gái gần gũi là Ngân và Thanh. Ngân dángngười béo đậm hay đến rủ Giang đi học. Còn Thanh, dáng cao gầy không biết sợcon trai. Nhiều lần không chịu nổi việc chúng trêu chọc Giang, Thanh đã lăn xảvào đánh nhau với đám con trai.Bây giờ Giang đã học hết lớp năm. Đã đọc được sách truyện. Đã đọc được thơ vàviết thư cho Tài ngoài thị xã Long Khánh.Từ hồi Tài đến ở cạnh nhà Giang, không hiểu sao Giang ngày càng dành nhiều thờigian để nghĩ đến Tài. Không có người bạn nào hiểu Giang sâu sắc như Tài. Khôngai có thể khuyên Giang những lời dịu dàng mà làm cho Giang xúc động chân thànhnhư đối với Tài. Mỗi lần từ thị xã về, Tài đều mua cho Giang một món quà nhỏ.Khi thì một tập truyện tranh, khi thì một tập thơ thiếu nhi, khi thì một gói kẹo... Vàcó lần Tài còn tặng Giang thuốc màu và bút vẽ... Lần ấy, cách đây sáu tháng.Giang nhớ rành rọt những gì diễn ra trong ngày hôm đó. Đưa cho Giang hộp thuốcđủ màu xanh, đỏ, tím, vàng và những cây bút vẽ xinh xinh, Tài nói:- Để Giang vẽ những gì em thích.Giang đỡ lấy món quà. Lòng vui sướng. Ngay lúc ấy Giang đã nghĩ đến việc sẽ vẽmột bức chân dung của Tài.Giang có năng khiếu vẽ từ rất sớm. Giang thích vẽ vì lúc buồn, vẽ sẽ làm choGiang nhẹ lòng và bao ý nghĩ dồn nén bên trong, bao khát vọng thầm kín sẽ đượchiện hình trên mặt giấy. * **Giang chống nạng đi sang nhà Tài. Đến sân, cô đứng lại và gọi:- Anh Tài ơi!Tài đang cầm trên tay cuốn tiểu thuyết, anh tươi cười mời Giang vào nhà.- Anh đang đọc gì thế?- Cuốn “Tội ác và trừng phạt”, tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn vĩ đạiDostoevsky.- Anh mới mua à? - Giang vừa hỏi vừa mân mê bìa sách.- Anh mua mấy hôm trước...- Khi nào anh đọc xong cho em mượn với nhé!- Được thôi anh sẽ cho em mượn!Tài nhìn Giang và mỉm cười. Giang ngồi trên chiếc ghế vuông nhỏ, giọng thânmật:- Bây giờ anh kể cho em về nhà văn Dostoevsky được không?Tài bắt đầu kể...Khi Tài vừa ngừng lời thì Giang lại hỏi:- Anh vừa nói rằng Dostoevsky bị ốm yếu, tù đày mà vẫn trở thành một nhà văn vĩđại?- Đúng như vậy đấy. Vì ông ấy đã vươn lên, biết vượt qua những đau khổ của riêngmình để thấu hiểu và nâng đỡ những tâm hồn đau khổ khác.Giang nghe Tài nói những lời ấy một cách chăm chú. Trong thế giới của những cáithường ngày nhàm cũ, những lời ấy của Tài là cả một thứ thanh âm lạ lẫm và hấpdẫn, khắc sâu vào trong trí nhớ của Giang.Lát sau, Giang rủ Tài:- Tối anh sang nhà em chơi và kể chuyện ngoài th ...