Danh mục

Buổi dạ tiệc, số 1 và số 2

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 448.60 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi dạ tiệc, số 1 và số 2Kết thúc dạ tiệc, ở một góc sân trường, Ngọc ngập ngừng nói với số 1 “Tớ định nói với ấy là…”, ở góc khác, Tú bối rối với số 2: “Anh rất…”. Nhưng rồi, số 1 và số 2 lại cùng đi về trên một con đường.1221Suốt những tuần sau đó, sau giờ học, số 2 và số 1 không về cùng nhau nữa vì đều bận tập để chuẩn bị cho đêm dạ hội. Đó là hai tiết mục xuất sắc mà bất cứ ai xem đều không thể đoán được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Buổi dạ tiệc, số 1 và số 2 Buổi dạ tiệc, số 1 và số 2Kết thúc dạ tiệc, ở một góc sân trường, Ngọc ngập ngừng nói với số 1 “Tớđịnh nói với ấy là…”, ở góc khác, Tú bối rối với số 2: “Anh rất…”. Nhưngrồi, số 1 và số 2 lại cùng đi về trên một con đường. 1221Suốt những tuần sau đó, sau giờ học, số 2 và số 1 không về cùng nhau nữa vì đều bận tậpđể chuẩn bị cho đêm dạ hội. Đó là hai tiết mục xuất sắc mà bất cứ ai xem đều không thểđoán được tiết mục nào sẽ giành giải Nhất .Số 2 thường nhìn số 0 mải mê đàn những khi nghỉ tập. Nó cũng quan sát thấy cả Trâmcũng đang chăm chú ngắm nhìn như nó. Từ lâu số 2 đã múôn học đàn, nhưng chẳng có aidạy nó cả. Và giờ khi nghe tiếng đàn này, cảm giác của lần đầu tiên gặp lại xuất hiệntrong nó, vẹn nguyên không sứt mẻ, một niềm cảm mến bình dị thân thương đến lạ! Nóvà số 0 vẫn không nói chuyện với nhau là mấy. Chúng nó đều nhờ có Trâm làm phiêndịch viên. Cho đến một lần: Chị ơi chị bảo là đoạn ấy đánh trầm quá em không xuống được. Số 2 lí nhí.  Cậu bảo là đoạn ấy không thể đánh khác được, em ấy đành phải xuống trầm thôi. -  Số 0 dứt khoát. Tớ đến phát điên với hai người mất. Hai người thích thì tự nói với nhau đi. Tại  sao cứ bắt tớ làm chân gỗ thế??!!Nói rồi Trâm bỏ đi. Cô bé bỏ đi với vẻ mặt tức giận hết cỡ. Nhưng bước ra khỏi cửaphòng học, cô bé nhìn về phía sau và mỉm cười thanh thản. Cô bé đã hết sứ mệnh ở đâyrồi… Ơ chị ấy đi rồi…  Để anh đi…Nói đến đó Số 0 nhận được tin nhắn của Trâm “Không cần xin lỗi”.  Anh sẽ xin lỗi sau. Tập nốt đoạn này nhé. Ừ cũng được. Chúng nó tập một lúc lâu. Rồi chúng nó cũng quyết định nghỉ và về. Số 2 hỏi: Khát không?- Số 2 hỏi, dịu dàng đến bất ngờ…  Cũng hơi hơi…  Đứng yên ở đây nhé…- Số 2 nói rồi vụt chạy đi đến cửa hang ngô luộc gần đó xin  2 túi nước ngô… Sao lại là nước ngô?  Vì nó ngọt, thơm dễ uống và không mất tiền. Số 2 cười lém lỉnh. Trông cô bé thật  dễ thương. Đúng là ki bo. Số 0 nhếch mép cười đểu.  Anh nên cảm ơn chứ.  Ừ, được rồi, cảm ơn… em… Số 0 ngập ngừng Suốt quãng đường về nhà chúng nó chỉ uống nước ngô mà không nói gì nữa. Khi khôngcó chiến tranh mọi thứ lại trở về yên bình. Số 2 không còn thấy cảm giác khinh ghét dângtràn nữa. Nó đang dần dần, từng bước một, chấp nhận những con người mới bước vào thếgiới lâu nay không thay đổi của nó…______________________________ ___________Số 1 và Ngọc cũng tập luyện hăng say. Chúng nó trở nên thoải mái hơn, không cònngượng ngùng nữa, và có những giờ phút thật vui vẻ. Ấy là khi Ngọc hát sai nhạc, haylúc số 1 xuống không tới thành ra hết hơi. Hay là lúc hai đứa cùng nhau ra về…Ngọc đã thích số 1 thật sự rồi. Đó là một con người ấm áp và chân thành. Ngọc chợt hiểunhững cảm xúc mà Ngọc dành cho số 0 là những cảm xúc thoáng qua, chợt đến, rồi chợtđi… Còn những cảm xúc mà số 1 đem lại cho nó thật đặc biệt. Ngọc cảm thấy thanh thảnmỗi khi cậu ấy mỉm cười. Và cậu ấy luôn nói chuyện rất thẳng thắn, không hoa lá cànhkiểu cách như nhiều đứa con trai bây giờ…______________________________ ____________Ngày duyệt chọn tiết mục…Lớp nào cũng chuẩn bị tiết mục của lớp mình thật công phu và hoành tráng. Cả năm mớicó một lần mà. Đây quả là dịp để hoá giải những bất đồng, bởi lẽ cái phải đặt lên trên tấtthảy là tinh thần đoàn kết… Có điều trong một cái list dài khoảng hơn 60 tiết mục, chỉđược chọn có 24 để biểu diễn thôi. Vì vậy không khí có phần căng thẳng. Và trong thứ tựduyệt, số 1 và Ngọc duyệt đầu tiên. Còn số 2 và số 0 duyệt gần cuối.Số 0 và số 2 phải đợi rất lâu mới đến lượt mình lên duyệt . Số 2 có vẻ mệt. Nó mừng làtiết mục của thằng bạn nó rất xuất sắc “ Vậy mới xứng đáng làm bạn tao !” Nhưng vì bậnđi học nên số 1 về trước rồi, và giờ chỉ còn số 2 ngồi đợi mòn mỏi ở chỗ này. Nó thực sựthấy mệt và có chút gì đó bất an nữa. Có lẽ nó và số 0 không có duyên với nhau lắm. Vìvới cảm giác tâm trạng này làm sao mà nó hát hò hay hớm được. Mà nó xem duyệt nãygiờ, tiết mục nào cũng thật hay… Nó đang ngồi buồn thiu thì…… bỗng có ai đội lên đầu nó một cái mũ. Trong một giây mọi thứ có vẻ tối đi vì nó bị độisụp xuống mà. Khi nó định thần lại và ngước lên thì thấy số 0 đang tươi cười với nó, vànhét vào tay nó một mảnh giấy:“Em bảo là đội mũ sẽ làm em cảm thấy an toàn và bình tĩnh phải không?From now on, I’ll be your cap J ”Nó ngạc nhiên đến sững sờ và số 0 đã ngồi bên cạnh nó, cười với nó với cái vẻ tin cẩncủa một… ông anh trai đích thực. Nó mỉm cười... Nó định nói gì đó nhưng đúng lúc ấythì có loa gọi chúng nó lên duyệt . Thế là nó, trong tà áo dài trắng thướt tha, chỉnh lại cáimũ lưỡi trai đối-lập-hoàn-toàn-với-trang- phục và cứ thế bước lên. Nó cảm thấy nhẹnhàng vô cùng. Và tất nhiên, nó đã duyệt rất tốt.Chẳng có gì ngạc nhiên khi cả tiết mục của số 1 và Ngọc, số 0 và số 2 đều được biểu di ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: