Danh mục

Các yếu tố ảnh hưởng đến quan hệ giữa đầu tư trực tiếp nước ngoài và tăng trưởng kinh tế

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 1,021.02 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 8,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bài nghiên cứu xem xét vai trò của các nhân tố ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) và tăng trưởng kinh tế. Dựa trên mẫu gồm các quốc gia đang phát triển với thu nhập trung bình và thấp trong giai đoạn 1995 – 2012, kết quả nghiên cứu cho thấy tác động của FDI lên tăng trưởng kinh tế chịu ảnh hưởng bởi 5 yếu tố: Trình độ giáo dục, chất lượng thể chế kinh tế, độ ổn định kinh tế vĩ mô, cơ sở hạ tầng và tốc độ đô thị hóa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Các yếu tố ảnh hưởng đến quan hệ giữa đầu tư trực tiếp nước ngoài và tăng trưởng kinh tế Nghiên Cứu & Trao Đổi Các yếu tố ảnh hưởng đến quan hệ giữa đầu tư trực tiếp nước ngoài và tăng trưởng kinh tế Trần Kim Cương Trường Đại học Kinh tế TP. HCM Nhận bài: 13/11/2015 - Duyệt đăng: 29/12/2015 B ài nghiên cứu xem xét vai trò của các nhân tố ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) và tăng trưởng kinh tế. Dựa trên mẫu gồm các quốc gia đang phát triển với thu nhập trung bình và thấp trong giai đoạn 1995 – 2012, kết quả nghiên cứu cho thấy tác động của FDI lên tăng trưởng kinh tế chịu ảnh hưởng bởi 5 yếu tố: Trình độ giáo dục, chất lượng thể chế kinh tế, độ ổn định kinh tế vĩ mô, cơ sở hạ tầng và tốc độ đô thị hóa. Kết quả nghiên cứu cung cấp bằng chứng cho thấy cải thiện thể chế kinh tế, ổn định kinh tế vĩ mô và kiểm soát tốt tiến trình đô thị hóa có thể gia tăng lợi ích nhận được từ FDI cho nền kinh tế. Từ khóa: FDI, tăng trưởng kinh tế, thể chế kinh tế. 1. Giới thiệu Sự dịch chuyển các dòng vốn đầu tư, đặc biệt là đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI), là một trong những nhân tố chính đẩy nhanh quá trình toàn cầu hóa trên thế giới cũng như tiến trình hội nhập quốc tế của các quốc gia đang phát triển. Theo báo cáo năm 2014 của UNCTAD, dòng vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài đã tăng gấp 7 lần trên toàn thế giới kể từ những năm 1990. Xu hướng phát triển mạnh của dòng FDI đã dấy lên nhiều cuộc tranh luận về việc đâu là những yếu tố chính thu hút chúng và những lợi ích mà chúng dự kiến sẽ đem lại cho sự phát triển của nền kinh tế. Về lý thuyết, vốn FDI dường như đem lại nhiều lợi ích hơn so với 10 các dòng vốn khác bởi vì, ngoài việc làm gia tăng tổng vốn của một quốc gia, FDI còn có tác động tích cực là làm tăng năng suất của nền kinh tế thông qua việc chuyển giao công nghệ cũng như kinh nghiệm và kĩ năng quản lý (De Mello, 1997). Ngoài ra, cũng có ý kiến cho rằng vốn FDI có xu hướng ổn định hơn các loại vốn đầu tư khác, đồng nghĩa với việc quốc gia tiếp nhận sẽ ít bị tổn thương hơn trước rủi ro dòng vốn đầu tư đột ngột ngừng lại. Một điều thú vị là một số nghiên cứu – trong đó nổi bật nhất là của Lipsey và Sjöholm (2005) - đã chỉ ra kết quả thực nghiệm thu được khi nghiên cứu mối quan hệ giữa FDI và tăng trưởng nếu tiến hành trên các mẫu khác nhau thì cho PHÁT TRIỂN & HỘI NHẬP Số 26 (36) - Tháng 01 - 02/2016 ra kết quả khác nhau, ngay cả khi áp dụng cùng một phương pháp hồi quy, cùng một mô hình trong cùng một thời kỳ. Từ kết quả của Lipsey và Sjöholm (2005), tác giả tiến hành nghiên cứu vấn đề FDI với một khía cạnh khác: tại sao nền kinh tế các quốc gia lại có tác động khác nhau đối với FDI. Phải chăng do đặc điểm riêng có cũng như trình độ phát triển kinh tế đã ảnh hưởng đến việc hấp thụ FDI của các quốc gia? Theo nhận định của tác giả, các đặc điểm riêng này có thể đóng ba vai trò. Thứ nhất, theo lý thuyết tăng trưởng nội sinh, chúng tác động trực tiếp lên tăng trưởng. Thứ hai, chúng có thể đóng vai trò là những điều kiện tiên quyết để nước nhận đầu tư hưởng lợi từ vốn FDI. Thứ ba, các nhân tố Nghiên Cứu & Trao Đổi này đóng vai trò là nguồn thu hút FDI. Điều này là hiển nhiên bởi vì các vấn đề về chính sách cũng như cấu trúc của nền kinh tế luôn là mối bận tâm của những nhà đầu tư. Nói cách khác, những nhân tố giúp một quốc gia thụ hưởng lợi ích từ dòng vốn FDI cũng chính là nhân tố thu hút dòng vốn này và như thế ta sẽ có một vòng tròn khép kín. Bài nghiên cứu này cung cấp bằng chứng thực nghiệm về các nhân tố ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ FDI trong một nền kinh tế thu nhập trung bình - thấp trong đó có VN. Cụ thể với các bằng chứng thực nghiệm có thể trả lời cho các vấn đề sau: (1) Thứ nhất, vai trò của nguồn vốn FDI trong việc thúc đẩy tăng trưởng kinh tế tại các nước có thu nhập trung bình – thấp, trong đó có VN; (2) Vai trò của các nhân tố địa phương trong việc thúc đẩy tăng trưởng kinh tế tại một nền kinh tế có thu nhập trung bình – thấp; và (3) Nhận diện vai trò của các nhân tố then chốt có ảnh hưởng lên việc hấp thụ vốn FDI trong một nền kinh tế có thu nhập trung bình - thấp. 2. Cơ sở lý thuyết và khung phân tích thực nghiệm 2.1. Vai trò của FDI đối với tăng trưởng kinh tế Vai trò của vốn đầu tư lên tăng trưởng kinh tế đã và đang được đề cập ở rất nhiều lý thuyết, mô hình kinh tế cũng như trong các nghiên cứu thực nghiệm. Hiển nhiên để một quốc gia có thể tăng trưởng và phát triển, một lượng vốn cần thiết phải được tích lũy nhằm tạo ra các yếu tố cơ bản cho quá trình sản xuất. Ở phần này, tác giả trình bày các lý thuyết kinh tế cho thấy vai trò của vốn đầu tư là một nhân tố quan trọng đối với tăng trưởng. Các lý thuyết này bao gồm mô hình tăng trưởng của Harrod và Domar, mô hình tăng trưởng của Solow và lý thuyết tăng trưởng nội sinh. Dựa vào tư tưởng của Keynes, vào những năm 40 của thế kỷ XX, hai nhà kinh tế học của Học viện MIT (Mỹ) là Roy Harrod ở Anh và Evsay Domar ở Mỹ đã cùng đưa ra mô hình giải thích mối quan hệ giữa sự tăng trưởng kinh tế và các nhân tố cơ bản ở các nước phát triển như sau: Y = F (K,L) K là trữ lượng vốn (hoặc tư bản), và L là cung lao động. Một trong những ưu điểm của mô hình Harrod – Domar đó là tập trung cốt lõi vào tiết kiệm của quốc gia vì tiết kiệm giúp cho nguồn vốn đầu tư phát triển tốt hơn. Nguồn tiết kiệm nếu bị hạn chế thì có thể khai thác từ các nguồn đầu tư mới có thể đến từ các nguồn bên ngoài quốc gia, hay còn gọi là đầu tư nước ngoài, có thể dưới dạng trực tiếp (Foreign Direct Investment – FDI) hay gián tiếp (Foreign Indirect Investment – FII). Sau Harrod và Domar, vào năm 1956, nhà kinh tế học của Học viện MIT (Mỹ) là Robert Solow giới thiệu một mô hình tăng trưởng kinh tế mới, gọi là mô hình Solow (còn gọi là mô hình Tân cổ điển hoặc mô hình ngoại sinh). Mô hình Solow ra đời là một bước tiến khá dài kể từ mô hình của Harrod – Domar. Giải pháp của Solow là cho rằng công nghệ là biến ngoại sinh trong mô hình. Để đưa vào mô hình yếu tố về thay đổi công nghệ, mô hình sả ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: