Danh mục

Cái Tết Của Những Nhà Đại Văn Hào

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 97.38 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lê sực nghĩ ra một ý. Anh vội vàng tung chăn, vùng dậy. Anh rửa mặt mũi, mặc quần áo, vừa huýt sáo rầm nhà, vừa xếp lại những chồng báo bầy la liệt trên ván gác. Anh cuộn bản thảo cuốn tiểu thuyết PHÁ SẢN vừa viết xong được hai hôm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái Tết Của Những Nhà Đại Văn HàoCái Tết Của Những Nhà Đại Văn Hào Sưu TầmCái Tết Của Những Nhà Đại Văn Hào Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 15-October-2012Lê sực nghĩ ra một ý. Anh vội vàng tung chăn, vùng dậy. Anh rửa mặt mũi, mặc quần áo, vừahuýt sáo rầm nhà, vừa xếp lại những chồng báo bầy la liệt trên ván gác. Anh cuộn bản thảocuốn tiểu thuyết PHÁ SẢN vừa viết xong được hai hôm.Anh vui vẻ đứng nhìn xung quanh. Căn gác ấy không còn bày đồ đạc gì để phải dọn thêm nữa.Anh cúi xuống, cuộn chiếc chiếu nằm giải ở mặt sàn, rồi cắp cuốn văn vào nách.Bỗng tiếng giày rầm rộ ở cầu thang làm Lê nhìn ra.Chưa thấy người, anh đã nghe tiếng hỏi:- Lê đã dậy chưa, mày?Nhận ra tiếng Vũ, Lê mừng rỡ, đáp:- Tao sắp đi đây.Vũ đẩy cửa vào. Theo thói quen, không ai bắt tay ai. Vũ thấy bạn áo quần chỉnh tề, thì ngạcnhiên, hất hàm hỏi:- Đi đâu?- Tao đi Hà Đông, ăn tết với thằng Trần.Vũ còng lưng, cười bò ra, nói:- Thế thì đen tao. Tao định đến đây ăn tết với mày. Vì tao chẳng còn đồng xu nhỏ?Lê vênh váo, đập tay vào túi:- Tao còn những một hào. Thế thì tao là nhà văn có giá trị hơn mày.Vũ giơ cánh tay phải, cúi gập lưng, chào một cách cưng kính:- Phục ngài lắm? Chừng thằng Trần viết giấy mời ngài vào với nó? Nó có tiền nhuận bút của bàiviết cho số báo tết hay vừa lấy tiền bản quyển cuốn kịch ĐOẠ ĐẦY.Trang 1/8 http://motsach.infoCái Tết Của Những Nhà Đại Văn Hào Sưu TầmLê lắc đầu:- Nó kiết hay có tiền, cái đó tao không cần biết. Nhưng tao đoán ít ra túi nó cũng có từ hào mốttrở lê, nghĩa giàu hơn tao.Vũ ngăn:- Nhưng tao định đến đây ghẹ mày cái tết, mày nghĩ sao? Tao chẳng còn lấy một trinh Bảo Đại.Cái món tiền bán đứt cuốn thơ MƠ MÀNG, tao lấy tháng trước chúng mày xâu xé hết nhẵn cảrồi.- Thế thì về Hà Đông với tao.- Nhưng mày mượn cái bồ, nhét tao vào, giả vờ làm bồ hàng, chứ chả lẽ mày đi xe, tao đi bộ à?- Không cần, hãy chịu khó cuốc xuống Thái Hà, rồi hãy diện xe điện. oOoĐôi bạn hăm hở đi. Trời quang tạnh. Gió lạnh rít qua tai. Rét như cắt. Phố xá ngày ba mươi tết,ngổn ngang về người với xe. Chiếc cao-su lù lù hoa cúc vàng, và ngất nghểu cành đào phớt,chạy ì ạch về phía ga.Ông nhà quê, nách cắp bánh pháo, câu đối, đầu ngón tay lủng lẳng củ thuỷ tiên hàm tiếu, dừngchân lại, ngắm cái khăn xếp bày trong tủ kính. Các bà ở chợ về, ôm thúng đậu hoà lan, bongbóng, tay còn xách con gà thiến nặng trĩu. Những cậu nhỏ, quần xắn đến bẹn, dội uôm uômtừng thùng nước vào ván cửa để cọ, bất chấp cả người đi trên hè. Một vài thằng nhãi, nénhương cầm tay, nắm pháo trong túi, thi thoảng lại đốt đánh đẹt làm anh phu xe giật nảy mình.Lê và Vũ xoạc thật dài cẳng, nện gót giày xuống vỉa hè cồm cộp, đi như lính ra trận. Bỗng Vũvê hai ngón tay, hỏi:- Mày còn thuốc lá không?Lê mỉm mép:- Tao cũng sắp hỏi mày câu ấy.Tiếng cười tung ra, làm ngoái cổ cả những cô tiểu thư xinh nhất và lười nhất trần đời, thẳng taycầm một tập những sách tết và báo tết.- Này, Vũ, chúng nó sắm tết như chửi vào mặt chúng mình vậy.- Kệ.(Bị xoá một đoạn bởi Ty kiểm duyệt của bọn thống trị Pháp)- Tao hận nghề lắm, lúc nào cũng nghèo xơ nghèo xác. Trông bọn văn sĩ, thăng nào cũng gầynhư con mắm. Thế mà độc giả, nhất là các cô kia, họ tưởng mình ghê gớm như thần như thánh!- Chẳng hơn những thằng làm nghề khác à? Có ai thèm đếm xỉa đến chúng nó.- Mà bạn bè đứa nào cũng một tuồng như mình. Động hở ra đồng nào là xúm nhau lại phá choTrang 2/8 http://motsach.infoCái Tết Của Những Nhà Đại Văn Hào Sưu Tầmkỳ hết.- Còn hơn những thằng nhà giàu, bọn mình có ai thèm bạn với đấy? Mày phải tự kiêu ở chỗnghèo. Cái nghèo của nhà văn là cái nghèo thanh cao, cái nghèo đáng trọng, cái nghèo phải ghivào lịch sử văn học của thế giới. Chúng ta nghèo, vì có bao nhiêu ở trong tim trong óc, chúng tatrút cả ra để làm giàu cho tim óc thiên hạ.Lê nắm tay bạn, thụi rõ mạnh vào vai:- Tao chúa ghét những loài thi sĩ như mày. Chỉ biết sống mơ mộng. Mày phải nhớ rằng hiện giờnày, mày không dính một trinh trong túi, ba mươi tết, mày mò đến nhà tao, định ăn phò tao cáitết, rồi mày với tao phải lần đến nhà thằng Trần. Có đúng thế không?- Nhưng văn học sử ngày sau, người ta nói đến tên nhà tiểu thuyết Lê, nhà thi sĩ Vũ, nhà kịch sĩTrần, vân vân... Chúng ta sẽ bất tử.(Bị xoá một đoạn bởi Ty kiểm duyệt của bọn thống trị Pháp)- Mày nói câu ấy, tỏ ra mày khá thông minh. Nghĩa là sau khi chết, nhà văn còn bất tử, và chỉbấy giờ nhà văn mới bình tĩnh được sống vẻ vang hơn vua chúa vì nhà văn không phải lo cơm áonữa! oOoChẳng mấy chốc, hai anh em đã đứng ở trước cửa chùa Đồng Quang, chờ xe điện vào HàĐông.Để mặc Lê và Vũ xem cuốn kịch của mình mới viết xong, Trần nhìn làn khói thuốc lá cuồncuộn, yên lặng nghĩ ngợi. Bỗng anh vỗ tay cười, và tuyên bố:- Không cần, tao nghĩ ra rồi. Đồng bạc của tao để làm tiền hành lý, chúng ta kéo đến nhà thằngNguyễn. Mấy năm nay, nó in nhiều sịch, thế nào cũng rộng tiền hơn chúng ta.Lê đứng phắt dậy:- Ừ phải đấy, có cái kho tiền ấy mà tao quên béng đi mất. Nó vừa bán sức cho nhà nước, vừabán văn cho nhà xuất bản, thì làm gì nó không giàu.Vũ ngậm ngùi, lắc đầu:- Tao không muốn đến nhà thằng Nguyễn, vì cuộc bút chiến giữa nó với tao chưa kết thúc. Sợcuộc gặp gỡ mất vui.Lê cười:- Thế ra mày thông minh hơn tao thật? Mày phải hiểu mày với thằng Nguyễn, mà cả làng vănchúng ta nữa, nhiều khi chín ...

Tài liệu được xem nhiều: