Cánh Hoa Kỷ Niệm
Số trang: 72
Loại file: pdf
Dung lượng: 317.69 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 8 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Con đường bỗng rộn rã bước chân, âm vang tiếng cười, tiếng nói của những cô cậu học sinh vui như chợ vỡ. Hàng me xanh 2 bên đường như cùng muốn hòa cùng niềm vui buổi tan trường bằng những cánh vàng rực thả rơi trên tóc, trên áo họ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cánh Hoa Kỷ NiệmCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạ Cánh Hoa Kỷ Niệm Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 15-October-2012Con đường bỗng rộn rã bước chân, âm vang tiếng cười, tiếng nói của những cô cậu học sinh vuinhư chợ vỡ. Hàng me xanh 2 bên đường như cùng muốn hòa cùng niềm vui buổi tan trườngbằng những cánh vàng rực thả rơi trên tóc, trên áo họ.Khác với các bạn, Mai Hoa lặng lẽ ôm cặp sách bước đi. Mọi tâm trí của cô đang hướng về 1người mà người đó đã xa rồi. Không biết người đó có thường nghĩ đến cô như cô luôn nghĩ đếnngười đó không? Giá mà trong lúc hết sức khó khăn này, Mai Hoa có người ấy bên cạnh nhỉ?Ôi! Sao ta lại rối trí đến như thế này?Chợt 1 giọng nữ cất lên:− Công chúa ơi! Sao chiều nay nhà ngươi buồn vậy?1 cô khác tiếp theo:− Chắc tại anh chàng họa sĩ của nhà ngươi bỗng nhiên biến mất chứ gì?Lại 1 cô khác:− Hôm nay, chàng đã đi rồi.Chàng mang theo cả nụ cười của em.Cô ta vừa ngân nga vừa cười, phô cả chiếc răng khểnh duyên dáng.Mai Hoa - người được các bạn gọi là nữ hoàng, công chúa - mỉm cười nhẹ và buồn. Đôi mắt đenlong lanh nhìn xa xa, bâng khuâng ẩn chứa 1 nỗi niềm nào đó. Vẻ buồn buồn xa vắng càng làmMai Hoa đẹp thêm, cuốn hút thêm. Từ mái tóc mây dài óng ả buông xuống tự nhiên trên bờ vainhỏ, đôi lúm đồng tiền gợi cảm ở khóe môi, đến chiếc mũi thanh thanh hơi chếch, chiếc cầmvuông xẻ đôi... Tất cả ở Mai Hoa là 1 sự hòa hợp tuyệt vời làm đẹp thêm tấm thân cô vốn dĩ đãuyển chuyển, dịu dàng và tràn đầy sức sống.Khẽ cúi đầu, Mai Hoa nói với cô bạn răng khểnh:− Hạ Thu ơi! Mình đang buồn quá!− Vì sao vậy?Trang 1/72 http://motsach.infoCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạ− Vì... Ôi! Chuyện rất dài dòng, lòng mình thì như tơ rối, không biết cách nào để gỡ ra.Hạ Thu tinh nghịch:− Vậy bồ nói đi, để mình kiếm mối gỡ cho. Hay là bồ dể dành cho anh chàng họa sĩ?− Hổng có đâu. Ảnh càng làm lung tung cho nó rối mù thêm thì có.Hạ Thu nheo mắt:− Ghê chưa! Vậy thì mình băng qua đường vào quán uống ly nước, rồi bồ nói cho mình nghenha.Đôi bạn thân rẽ vào quán. Chọn 1 bàn ở góc khuất, 2 người ngồi xuống bên nhau. Hạ Thu nắmchặt tay bạn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn nà, nằn nì:− Nói nhanh cho mình nghe đi Mai Hoa. Thấy bồ buồn, mình lo quá.− Hôm qua, ba đưa mẹ mình đến viện tim ở thành phố khám bệnh. Bác sĩ bảo bệnh của mẹmình cần phải mổ mới hết được. Mà Thu biết giá tiền của cuộc giải phẫu là bao nhiêu không?− Nhiều lắm hả, Mai Hoa? Bao nhiêu lận?− Khoảng 5, 6 chục triệu. Chưa kể tiền chăm sóc, thuốc men, nuôi nấng tới lui... Mà nhà mình,bồ biết đó...− Mình nghe nói ở đấy, người ta có miễn giảm cho những gia đình khó khăn mà.− Ừ, có. Nhưng nhìn bên ngoài, có ai bảo gia đình mình khó khăn. Gia đình có thân nhân ởnước ngoài mà nói nghèo ai tin. Vả lại, nếu có được miễn giảm thì cũng chỉ giảm độ khoảng 1phần 3 số tiền chứ đâu có miễn hết.− Người ta nghĩ vậy cũng đúng chứ sao? Chẳnng lẽ bà cô Thu ở Mỹ không cho được số tiền đóhay sao? Mà từ trước tới giờ, cô ấy vẫn gởi tiền về đều đều, 2 bác không dành dụm được chút gìsao?Mai Hoa cười, nhưng đôi mắt lấp lánh 1 nỗi buồn mênh mông:− Có gì đâu. Ba mình nghĩ số tiền ấy có đều đều hoài nên chẳng cần tiện tặn, dành dụm. Cáitâm lý ỷ lại ấy tai hại vô cùng. Hạ Thu biết không, mấy lúc sau này, cô Út giận ba mẹ mình, nênkhông gởi tiền về nữa. Ba mình thì cứ tưởng rằng cô sẽ hết giận nay mai nên đã mượn trước sốtiền để chi xài, hy vọng cô gởi về thì trả lại cho người ta. Nhưng đã gần năm nay số tiền nợ cứtăng dần lên mà cô Út vẫn chưa nguôi giận. Bây giờ lại đến mẹ mình bệnh....− Cô Út giận việc gì, Mai Hoa không hòa giải được sao?Câu hỏi của Hạ Thu đã vô tình chạm đến nỗi đau nhất trong lòng Mai Hoa. Cũng vì chuyện đómà bệnh mẹ cô trở nặng đột ngột. Chuyện bắt nguồn từ thời xa xưa, khi mẹ mới bước chân vềvới cha cô. Lúc ấy Mai Hoa chưa có trên đời. Cô không rõ lắm các uẩn khúc, chỉ biết mẹ mìnhsuốt đời đã phải khổ đau vì quá khứ của mình. Có những lúc mẹ cô thơ thẩn như người điên loạncả ngày, không thiết đến việc ăn uống, nghỉ ngơi. Nhiều lần Mai Hoa cố gắng chia sẻ với mẹ,mong mẹ giải bày với mình để lòng bà nhẹ đi. Nhưng bà chỉ khóc, khóc nức nở và càng âu sầuTrang 2/72 http://motsach.infoCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạnhiều hơn. Mỗi lần thấy mẹ buồn, cô cố tìm chuyện gì đó thật vui ở trường kể cho mẹ nghe đểmẹ cô khuây khỏa. Chuyện vẫn tưởng sẽ xuôi theo dòng thời gian... Nhưng cách đây gần 1năm, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cánh Hoa Kỷ NiệmCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạ Cánh Hoa Kỷ Niệm Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 15-October-2012Con đường bỗng rộn rã bước chân, âm vang tiếng cười, tiếng nói của những cô cậu học sinh vuinhư chợ vỡ. Hàng me xanh 2 bên đường như cùng muốn hòa cùng niềm vui buổi tan trườngbằng những cánh vàng rực thả rơi trên tóc, trên áo họ.Khác với các bạn, Mai Hoa lặng lẽ ôm cặp sách bước đi. Mọi tâm trí của cô đang hướng về 1người mà người đó đã xa rồi. Không biết người đó có thường nghĩ đến cô như cô luôn nghĩ đếnngười đó không? Giá mà trong lúc hết sức khó khăn này, Mai Hoa có người ấy bên cạnh nhỉ?Ôi! Sao ta lại rối trí đến như thế này?Chợt 1 giọng nữ cất lên:− Công chúa ơi! Sao chiều nay nhà ngươi buồn vậy?1 cô khác tiếp theo:− Chắc tại anh chàng họa sĩ của nhà ngươi bỗng nhiên biến mất chứ gì?Lại 1 cô khác:− Hôm nay, chàng đã đi rồi.Chàng mang theo cả nụ cười của em.Cô ta vừa ngân nga vừa cười, phô cả chiếc răng khểnh duyên dáng.Mai Hoa - người được các bạn gọi là nữ hoàng, công chúa - mỉm cười nhẹ và buồn. Đôi mắt đenlong lanh nhìn xa xa, bâng khuâng ẩn chứa 1 nỗi niềm nào đó. Vẻ buồn buồn xa vắng càng làmMai Hoa đẹp thêm, cuốn hút thêm. Từ mái tóc mây dài óng ả buông xuống tự nhiên trên bờ vainhỏ, đôi lúm đồng tiền gợi cảm ở khóe môi, đến chiếc mũi thanh thanh hơi chếch, chiếc cầmvuông xẻ đôi... Tất cả ở Mai Hoa là 1 sự hòa hợp tuyệt vời làm đẹp thêm tấm thân cô vốn dĩ đãuyển chuyển, dịu dàng và tràn đầy sức sống.Khẽ cúi đầu, Mai Hoa nói với cô bạn răng khểnh:− Hạ Thu ơi! Mình đang buồn quá!− Vì sao vậy?Trang 1/72 http://motsach.infoCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạ− Vì... Ôi! Chuyện rất dài dòng, lòng mình thì như tơ rối, không biết cách nào để gỡ ra.Hạ Thu tinh nghịch:− Vậy bồ nói đi, để mình kiếm mối gỡ cho. Hay là bồ dể dành cho anh chàng họa sĩ?− Hổng có đâu. Ảnh càng làm lung tung cho nó rối mù thêm thì có.Hạ Thu nheo mắt:− Ghê chưa! Vậy thì mình băng qua đường vào quán uống ly nước, rồi bồ nói cho mình nghenha.Đôi bạn thân rẽ vào quán. Chọn 1 bàn ở góc khuất, 2 người ngồi xuống bên nhau. Hạ Thu nắmchặt tay bạn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn nà, nằn nì:− Nói nhanh cho mình nghe đi Mai Hoa. Thấy bồ buồn, mình lo quá.− Hôm qua, ba đưa mẹ mình đến viện tim ở thành phố khám bệnh. Bác sĩ bảo bệnh của mẹmình cần phải mổ mới hết được. Mà Thu biết giá tiền của cuộc giải phẫu là bao nhiêu không?− Nhiều lắm hả, Mai Hoa? Bao nhiêu lận?− Khoảng 5, 6 chục triệu. Chưa kể tiền chăm sóc, thuốc men, nuôi nấng tới lui... Mà nhà mình,bồ biết đó...− Mình nghe nói ở đấy, người ta có miễn giảm cho những gia đình khó khăn mà.− Ừ, có. Nhưng nhìn bên ngoài, có ai bảo gia đình mình khó khăn. Gia đình có thân nhân ởnước ngoài mà nói nghèo ai tin. Vả lại, nếu có được miễn giảm thì cũng chỉ giảm độ khoảng 1phần 3 số tiền chứ đâu có miễn hết.− Người ta nghĩ vậy cũng đúng chứ sao? Chẳnng lẽ bà cô Thu ở Mỹ không cho được số tiền đóhay sao? Mà từ trước tới giờ, cô ấy vẫn gởi tiền về đều đều, 2 bác không dành dụm được chút gìsao?Mai Hoa cười, nhưng đôi mắt lấp lánh 1 nỗi buồn mênh mông:− Có gì đâu. Ba mình nghĩ số tiền ấy có đều đều hoài nên chẳng cần tiện tặn, dành dụm. Cáitâm lý ỷ lại ấy tai hại vô cùng. Hạ Thu biết không, mấy lúc sau này, cô Út giận ba mẹ mình, nênkhông gởi tiền về nữa. Ba mình thì cứ tưởng rằng cô sẽ hết giận nay mai nên đã mượn trước sốtiền để chi xài, hy vọng cô gởi về thì trả lại cho người ta. Nhưng đã gần năm nay số tiền nợ cứtăng dần lên mà cô Út vẫn chưa nguôi giận. Bây giờ lại đến mẹ mình bệnh....− Cô Út giận việc gì, Mai Hoa không hòa giải được sao?Câu hỏi của Hạ Thu đã vô tình chạm đến nỗi đau nhất trong lòng Mai Hoa. Cũng vì chuyện đómà bệnh mẹ cô trở nặng đột ngột. Chuyện bắt nguồn từ thời xa xưa, khi mẹ mới bước chân vềvới cha cô. Lúc ấy Mai Hoa chưa có trên đời. Cô không rõ lắm các uẩn khúc, chỉ biết mẹ mìnhsuốt đời đã phải khổ đau vì quá khứ của mình. Có những lúc mẹ cô thơ thẩn như người điên loạncả ngày, không thiết đến việc ăn uống, nghỉ ngơi. Nhiều lần Mai Hoa cố gắng chia sẻ với mẹ,mong mẹ giải bày với mình để lòng bà nhẹ đi. Nhưng bà chỉ khóc, khóc nức nở và càng âu sầuTrang 2/72 http://motsach.infoCánh Hoa Kỷ Niệm Nhật Hạnhiều hơn. Mỗi lần thấy mẹ buồn, cô cố tìm chuyện gì đó thật vui ở trường kể cho mẹ nghe đểmẹ cô khuây khỏa. Chuyện vẫn tưởng sẽ xuôi theo dòng thời gian... Nhưng cách đây gần 1năm, ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Cánh Hoa Kỷ Niệm truyện ngắn truyện Sáng khoa học xã hội thơ ca văn học Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 365 11 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 339 8 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 260 0 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 254 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 220 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 206 0 0 -
91 trang 179 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 164 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 148 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 135 0 0