Bốn năm trước, lão Phú mua căn nhà sát vách nhà tôi. Ngay từ những ngày đầu tiên dọn tới nơi ở mới, lão đã tỏ ra qúy con gái tôi ra mặt, một điều xưng chú, hai điều gọi con với con Thủy. Thành thử con bé Thu, cháu ngoại tôi, cũng được thơm lây. Những buổi chiều mát mẻ, nhiều lần thấy bé Thu ngất ngưởng trên vai lão Phú cười ngặt nghẽo ngoài đầu hẻm, tôi vui lắm
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cặp Song SinhCặp Song SinhBốn năm trước, lão Phú mua căn nhà sát vách nhà tôi. Ngay từ những ngày đầutiên dọn tới nơi ở mới, lão đã tỏ ra qúy con gái tôi ra mặt, một điều xưng chú, haiđiều gọi con với con Thủy. Thành thử con bé Thu, cháu ngoại tôi, cũng được thơmlây. Những buổi chiều mát mẻ, nhiều lần thấy bé Thu ngất ngưởng trên vai lão Phúcười ngặt nghẽo ngoài đầu hẻm, tôi vui lắm. Tình cảm là thứ dễ lây, tôi sinh lòngcảm mến người hàng xóm của mình một cách khá tự nhiên. Rồi ngày tháng trôiqua, tôi và lão trở thành đôi bạn thân từ lúc nào cũng không ai rõ nữa... Lão Phú là người ý tứ. Chẳng biết bằng cách nào, lão biết tường tận lịch làmviệc của tôi. Những lúc tôi dừng viết, lão thường ghé qua chơi trong chốc lát. “ Đểông còn viết chớ!”, lão hay nói thế mỗi khi tôi lịch sự bảo lão nán lại chuyện vãnthêm dăm ba phút nữa. Trong một lần đàm đạo về nghề viết với tôi, vào lúc hứng khởi nhất, lão triết lí: - Ông ạ, tôi nghĩ hễ cứ có nghề có nghiệp tử tế thì chẳng bao giờ sợ chết đói!Nhưng nếu như người ta nắm thêm được một số bí quyết lắt léo của nghề, sự giàucoi như đã ở trong tầm tay. Tuy nhiên, theo tôi, quy luật trên không phải bao giờ, ởđâu, với ai cũng đúng đâu nhé! Bởi trên đời còn có hàng núi công việc không thểxếp vào danh mục nghề nghiệp nào nhưng lại có khả năng đem lại danh lợi khá bấtngờ! Tôi chưa kịp hỏi thêm, lão Phú đã lấy mình ra làm thí dụ: - Ví như nghề làm chủ tịch hội phụ huynh học sinh trong trường học của tôichẳng hạn. Một nghề độc nhất vô nhị và cũng rất tử tế đấy ông ạ. Không có chuyênmôn, non kém trong kĩ năng hành nghề, coi như biết trước sẽ thất bại. Thực tếkhiến tôi nghiệm ra rằng, việc này chỉ thích hợp với những ai hội đủ các phẩm chấtkiên trì, bình tĩnh, khôn khéo, có thể hơi láu cá một chút mà được việc cũng tốt! Thấy tôi chăm chú lắng nghe, lão bỗng chuyển làn, gợi ý: - Hay là ông đồng ý để tôi giới thiệu ông nhé. Nên coi đây là một trong nhữngcách nuôi ngòi bút để mà sống và viết thôi. Vả lại, biết đâu khi nhập cuộc, ôngchẳng có thêm nhiều nguyên mẫu để nặn ra những nhân vật mới? Tôi chưa biết công việc mà lão định giới thiệu cho tôi là việc gì, nhưng vẫn cườilấy lòng: - Tôi tiếng là kẻ cầm bút, nhưng ông biết đấy, các chân dung tôi dựng lên đềuchỉ là những cái bóng cả thôi. Tôi quen hiểu người qua trí tưởng tượng của mình,còn những ngõ ngách thật của đời thường tôi lại quá dốt. Liệu mù mờ như thế cóthích hợp với việc mà ông giới thiệu cho không? Lão Phú nheo mắt: - Ông quá khiêm tốn đấy! Ông hơn hẳn tôi ở chỗ có những cái vốn mà tôikhông có. Như sự nổi tiếng. Lại có tới hai qúy tử đang theo trung học. Chưa đemcái vốn ra dùng, sao dám nói mình là kẻ mù mờ? Có lẽ nghe lão Phú nói, lúc ấy mặt tôi hơi dại đi một chút thì phải. Vẻ lúng túngcủa tôi khiến lão bật cười thành tiếng. Chẳng biết vì thương hại hay cảm thông, lãoxòe tay ra trước mặt tôi, giải thích: - Chí ít ông cũng có đủ điều kiện để làm phó chủ tịch hội phụ huynh trường TânTrí. Liệu có mấy ai có tới hai đứa con cùng học một cấp như ông? Liệu có mấy aiquan tâm, lo lắng đến việc dạy và học ở trường này nhiều bằng ông? Với tiêuchuẩn này, chắc chắn các phụ huynh học sinh sẽ bầu ông vào ban chấp hành. - Còn nhà trường? - Nhà trường rất cần những người có uy tín như ông. Là nhà văn, ông chỉ cầnkhua tay nói vài lời vàng ngọc cũng đã bằng người ta bỏ công sức ra vận động cảtháng ròng đấy! - Nhưng tôi sẽ phải nói về những cái gì, và nói với ai? - Ôi ông bạn ơi! Tôi ngỡ ông thừa trí tưởng tượng để nghĩ ra những cái cần phảinói chớ? Như kêu gọi mọi người đóng góp hỗ trợ quỹ giáo dục. Gặp gỡ phụ huynhtrong các cuộc họp. Vận động các cơ quan kinh tế đóng trên địa bàn quận. Giảitrình với Sở Giáo dục khi họ thanh tra các khoản qũy của hội... Tôi lắc đầu: - Như vậy thì phải lấy mình ra làm gương. Mà tôi thì.. Lão Phú như đi guốc vào bụng tôi: - Ông lo phải đi đầu trong việc đóng các khoản tiền phải không? Này, tôi nóicho mà hay, nếu ông làm chủ tịch hội phụ huynh học sinh, ông sẽ chẳng phải đóngmột khoản tiền nào hết. Con ông được miễn giảm học phí. Ông có phần trăm, cóquyền ăn quyền nói. Lại có thêm cả cơ hội để mở rộng quan hệ xã hội nữa. - Nếu chỉ có vậy thì tôi làm được! Lão Phú cười: - Có thế mới xứng mặt nhà văn chứ! Thôi nhé, tôi xin phép ông tôi về. Coi nhưông đã nhận lời tham gia vào ban chấp hành hội rồi đấy nhé. À, mạn phép ông, tôiđã thay ông đi họp phụ huynh cho cháu Thu nhà ta rồi đấy. Con mẹ Thủy kêu là nóbận qúa! Mà ông thì có rảnh bút lúc nào đâu! Cứ có người nhớn đến ngồi vào chỗghi tên cháu trên mặt bàn là được rồi, cô giáo cũng chẳng bắt bẻ ai là ông nội ôngngoại, bố mẹ đẻ hay bố mẹ nuôi... Lão Phú nói là làm. Tại buổi họp đầu năm, theo gợi ý của lão, thầy chủ nhiệmlớp 11A 25 giới thiệu tôi là một nhà văn đại tài, có uy tín rất lớn trong nước vàquốc tế, nếu tôi nhận lời làm đại diện phụ huynh thì quả là một đóng góp lớn cholớp. Thầy lại hỏi, ai đồng ý đề cử tôi vào chức danh đó thì giơ tay biểu quyết. Mộttrăm phần trăm người dự họp, có người là bố mẹ, có người là ông bà của học sinhtrong lớp, đều đã giơ tay tín nhiệm tôi. Tương tự như vậy, tôi lại được lão Phú giớithiệu trong buổi họp toàn thể các đại diện phụ huynh học sinh từng lớp và đượcbầu làm cấp phó. Đương nhiên, chức chủ tịch hội phụ huynh học sinh trường TânTrí vẫn chỉ là ông Nguyễn Phú đáng kính và năng nổ... Trong năm học, lão Phú đã cùng với ban chấp hành hội phụ huynh học sinhtrường Tân Trí lo cho nhà trường khoảng ba trăm triệu đồng. Nghe mấy vị trongban chấp hành xì xào, tôi hay rằng tuần chay nào lão Phú cũng có nước mắt, mỗilần xin được tài trợ, dù ít dù nhiều lão đều có phần cả. Những ba mươi phần trăm?Vị đại diện nào có mối nhưng ngại tiếp xúc với các cơ quan tài trợ, nếu nhờ lãoPhú đi liên hệ, lão sẽ đưa lại mười phần trăm. Ai xuê xoa thì lão lờ luôn, lấy trọn.Tới kì tham ...