Thông tin tài liệu:
Đêm sâu hun hút. Trời cuối đông gió lạnh căm u u thổi từ cánh đồng Bàu Dơi tăm tối về ngang qua làng Sơn Đốc.Đây là một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng không mông quạnh. Giữa làng có một ngôi chợ nhỏ xíu, giữa sân chợ có một cây đa tán lá sum suê. Cạnh gốc cây đa là ngôi nhà nhỏ của một cụ bà : ngoại Bảy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
câu chuyện bên đìa San Hậucâu chuyện bên đìa San HậuDƯ ÂMĐêm sâu hun hút. Trời cuối đông gió lạnh căm u u thổi từ cánh đồng Bàu Dơi tămtối về ngang qua làng Sơn Đốc.Đây là một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng không mông quạnh.Giữa làng có một ngôi chợ nhỏ xíu, giữa sân chợ có một cây đa tán lá sum suê.Cạnh gốc cây đa là ngôi nhà nhỏ của một cụ bà : ngoại Bảy. Ngoại Bảy là một bàmụ vườn của làng nầy. Vì ngoại sống lâu như cây đa bến nước của làng nầy nênngoại biết nhiều chuyện đời xửa đời xưa…. Chuyện ngoại kể hoài không hết,chuyện đời, chuyện người, chuyện ma…Đêm nay đám trẻ chợ ngồi quanh ngoại, đề nghị ngoại kể nốt chuyện ma đêm rồimà vì quá khuya ngoại chưa kể hết được. Ngoại Bảy têm miếng trầu nhai bổ bảmột lúc rồi cất giọng trầm trầm…VỤ ÁN BÊN ĐÌA- Ngày xưa đã lâu ở làng nầy có xảy ra một án mạng, mà người chết là một đứa bégái mới lên 5 tên là Thị Ngộ. Cha mẹ bé có một ngôi nhà lá nhỏ cạnh một cái đìalớn rậm ri cây trầm bầu bên kia một con rạch nhỏ. Đìa nầy chẳng những có nhiềuloài cá sinh sống mà còn là nơi trăn rắn đung đưa mắc võng trên cây nhiều vô số…Ngoại Bảy ngưng nhai trầu đốt một điếu thuốc, nhìn vu vơ vào khoảng trời đêm rồirít mấy hơi. Đám trẻ nhúc nhích co cụm lại vẻ mặt bắt đầu căng thẳng. Ngoại Bảyhúng hắng:- Cha của Thị Ngộ làm tá điền cho ông Hương thân Quý, người có gần trăm mẫuruộng ở quanh làng.Mẹ Thị Ngộ thì ngày ngày để Ngộ ngồi chơi trước nhà còn bà thì đi xúc cá xúc tépở mấy cái ao vũng chung quanh. Tuy nghèo nhưng hai ông bà rất cưng con. Nămđó lúa trúng mùa, có dư chút đỉnh nên cha mẹ Ngộ mua cho bé một sợi dây chuyềnvàng một chỉ đeo cho bé. Thị Ngộ thích lắm nên dù ngồi ở nhà một mình bé vẫnngoan ngoãn chơi với sợi dây chuyền vàng có một miếng mề đai hình trái tim lấplánh…- Rồi vì sao Thị Ngộ chết hả ngoại? – Một đứa trẻ ngồi cạnh ngoại Bảy nôn nónglên tiếng.Ngoại Bảy im lặng nhìn ra khoảng trời đêm tăm tối. Gió từ cánh đồng Bàu Dơi lạihú thổi qua cây đa làm cành lá xao động. Đám trẻ nghe chuyện mặt xám xanh cùngco cụm lại gần sát vào ngoại Bảy.Bà thủng thỉnh rít một hơi thuốc, giọng hơi nhỏ lại:- Hôm đó Ngộ ngồi chơi một mình. Cha thì đi ra đồng, mẹ thì đang xúc tép cá ởcạnh nhà, khoảng một tiếng hú. Xúc được hơn nửa giỏ cá bà vui vẻ mang giỏ cáquay về. Thường khi chỉ cách nửa sào ruộng bà đã nhìn thấy bóng con bé, nay saoim ắng lạ thường. Như có linh tính, bà chạy bay trên bờ ruộng. Về gần đến nhà, bàgọi vang: “Ngộ ơi Ngộ! Ngộ ơi Ngộ!” vẫn không có tiếng trả lời…Đám trẻ sợ hãi ngồi quấn lấy nhau. Ngoại Bảy rít hơi thuốc cuối cùng rồi quăngmẩu tàn ra sân:- Tội nghiệp! Không thấy con bé, bà mẹ quýnh quáng chạy quanh nhà tìm. Vẫnkhông thấy nó. Khi ra một bụi cây tầm gởi sau nhà bà thấy Ngộ nằm chết ở đó, trêncổ có vết bầm tím và sợi dây chuyền vàng biến mất. Cả làng Sơn Đốc hồi đó xônxao lo lắng trước vụ án nầy. Ai đã giết Thị Ngộ? Người ta rà soát những kẻ đángkhả nghi trong làng nhưng thủ phạm vẫn biệt tăm…- Rồi sao nữa ngoại, Thị Ngộ có thành ma không ngoại?Một đứa bé run giọng hỏi. Ngoại Bảy nhếch môi:- Thành ma thì nói làm gì? Thị Ngộ sau đó vì chết oan chết ức nên hồn nó đã hóathành tinh, con tinh Thị Ngộ!Đám trẻ run lập cập. Ngoại Bảy lặng lẽ vặn cao ngọn đèn dầu lửa, húng hắnggiọng:- Đừng sợ, có bà đây yêu tinh nào dám đến gần? Ma quỉ rất sợ những bà mụ nhưngoại, đến gần ngoại chúng sẽ hết đầu thai. Thôi, giờ ngoại sẽ xách đèn đưa từngđứa về nhà, tối mai ngoại sẽ kể tiếp, chuyện còn dài mà!TIẾNG HÚ TRÊN CÂY ĐATrời mới vừa sụp tối là đám trẻ quanh chợ Sơn Đốc tụ lại trước sân nhà ngoại Bảy.Gió từ đồng Bàu Dơi theo tiết đông thiên thổi vi vu qua tàn lá cây đa um tùm làmlắc lư những chiếc rễ đa giống như bầy rắn đang trườn xuống mặt đất.Hiên nhà nhỏ hẹp của ngoại Bảy được treo một ngọn đèn bảo đong đưa trong gió.Ngoại Bảy ngồi trầm ngâm nhai tóp tép một miếng trầu. Đám trẻ giục:- Kể tiếp chuyện Thị Ngộ đi ngoại.- Ờ, thì kể. Mà hôm qua ngoại kể đến đâu rồi? À, đến chỗ Thị Ngộ bị kẻ cướp bópcổ chết và vứt xác vào một bụi cây tầm gởi. Cái chết của con nhỏ làm rúng độnglàng nầy. Làng xã hội họp tập trung quyết tìm cho bằng được thủ phạm. Nhữngnhân vật bất hảo trong làng đều được điểm danh, rà soát. Bất cứ hành tung nào củađám vô lại trong làng đều được những con mắt bí mật theo dõi…Đám trẻ nhao nhao lên:- Rồi có bắt được hung thủ không ngoại?Ngoại Bảy thở dài:- Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, rồi ba tháng trôi qua tung tích kẻ sát nhânvẫn là bóng chim tăm cá. Người ta rình ở mấy tiệm thợ bạc xem có ai đemv sợi dâychuyền vàng của bé Ngộ đến bán không? Nhưng tất cả đều chẳng thấy ai. Bức xúcquá điền chủ Hương Quý ra khoảng thưởng: Nếu ai bắt được hoặc chỉ được thủphạm ngoài tiền thưởng trăm giạ lúa ông còn mướn một gánh hát về hát vở tuồng“San Hậu” cho bà con xem miễn phí một tuần lễ và cũng là để cùng thần đình để tạơn.- Hát tuồng “San Hậu” là tuồng gì hả ngoại?Ngoại Bảy mơ màng:- Có nói ra tụi con cũng không hiểu về vở tuồng nầy đâu. Nhưng hồi đó dân làngmình rất ưng những vở tuồng như: Phạm Công Cúc Hoa, Lưu Kim Đính giải giáThọ Châu, San Hậu…- Rồi ông Hương thân Quý có cho hát “San Hậu” không ngoại?Ngoại Bảy đốt một điếu thuốc rít hơi dài:- Từ từ ngoại kể. Bây giờ trước hết tụi con phải bình tỉnh, đừng sợ thì ngoại mới kểtiếp được.Đám trẻ lại nhao nhao lên:- Tụi con bình tĩnh rồi, ngoại kể đi.Ngoại Bảy mỉm cười:- Tốt, tốt lắm. Đây là chuyện xưa, đã lâu rồi, có gì mà phải sợ, phải không?- Dạ phải phải.Ngoại Bảy ngước mắt nhìn lên ngọn đa ở phía trên đầu:- Ở đây, ngay ngọn cây đa nầy…- Cây đa nầy sao ngọai?Đám trẻ rùng rùng ngồi sát vào ngoại.Gió chợt rì rào nói lên, cành đa khua lắc rắc làm lũ trẻ càng thêm kinh sợ. Ngoạicười xoa đầu từng đứa:- Bọn bây sợ rồi phải không? Sợ thì thôi ngoại khỏi kể nữa.- Không, không ngoại kể tiếp đi.- Ừ, giỏi. Ngoại kể đây. Hồi đó chung ...