Danh mục

Câu chuyện của bong bóng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 96.33 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Câu chuyện của bong bóng Câu chuyện của bong bóngLúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sữngngười ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thậtlắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gầngũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó,Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môiKhuê hơi mím lại chăm chú ra sao. Định thần một lúc, Luân chậm rãi bước đếnchỗ 2 người đang đứng, ánh mắt Luân nhìn Khuê thẳng và sáng, anh chỉ nói mộtcâu duy nhất:- Thật à Khuê?Khuê thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Luân. Nhìn sangngười bên cạnh, cô hơi bối rối. Không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này, cô hơigật đầu, nửa thừa nhận, nửa ngại ngùng.Đó là lần cuối cùng Luân cười với Khuê. Một nụ cười rất buồn, nhưng cũng rấtđẹp, đẹp nhất từ Luân mà Khuê từng bắt gặp. Khuê có cảm giác như tất cả tình yêutrong 3 năm trời Luân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc, rồikiềm lại, thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt,còn nạn nhân là Luân thì lại cười. Nhìn nét mặt Luân khi cười điềm đạm và tĩnhlặng như mặt nước, Khuê biết, cô mất Luân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cáchchi lấy lại được.Luân quay lưng đi một lúc rồi mà Khuê còn đứng im nhìn theo, tiếc quay quắt cáidáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh.Luân đứng tựa lưng vào cột đèn đường, mắt mơ màng nhìn lên trời. Luân cứ nhìnnhư thế, không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy sáng trên kia như bị thôimiên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài, Luân kéocao cổ áo, khẽ lẩm bẩm:Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết.Mỉm cười yếu ớt với chính mình, anh đi bộ về nhà.Bạn bè vừa thương, vừa bực tức, vừa không thể hiểu nổi phản ứng của Luân.Tường nói với giọng run rẩy vì giận:- Mày đưa tao số điện thoại của Khuê, để tao hẹn nó ra gặp mặt, nói cho ra lẽ. Saolại có cái trò tiểu nhân như thế? Mà mày nữa, hèn vừa thôi chứ, là tao thì thằng kiađã nhận vài quả đấm ra trò rồi.Luân đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng:- Thôi mày ạ. Tao không trách hay giận gì Khuê cả. Lúc ấy Khuê đã xác nhận vớitao, thế là đủ rồi.Tường nhìn bạn, không đồng tình và pha lẫn xót xa. Luân nhìn thẳng vào mắtTường, ánh nhìn xanh trong như bầu trời mùa hạ không gợn một chút mây, khẽ lắcđầu. Tường thở hắt ra:- Ừ thôi thì tùy mày.Luân thương bạn đến mức muốn ôm nó một cái, nhưng nghĩ việc 2 thằng con traiôm nhau thì lại thấy buồn cười, thành ra anh chỉ nói đơn giản Tao biết mày sẽ nóivậy mà.Thụy thì lại có kiểu an ủi nữ tính và đằm thắm hơn. Cô tặng Luân một cái khănchoàng cổ do chính tay mình đan, kèm theo một tấm thiệp với những lời nửa nhưan ủi, nửa như áy náy với sự việc xảy ra. Dù gì, Thụy cũng là bạn thân của Khuê.Luân đón nhận tất cả sự động viên, an ủi, những lời rủ đi chơi bời, ăn uống từ bạnbè bằng một thái độ chân thành, thân thiết, nhưng phản ứng của anh đối với việcKhuê quen người khác mờ nhạt đến mức mọi người bỗng cảm thấy hành động củamình trở nên thừa thãi. Những người bạn tốt, họ tự nghĩ trong đầu: Thằng Luântrước giờ vẫn đi mây về gió như người mộng du ấy, chắc việc lần này đầu óc nócũng chẳng rơi xuống đất là mấy. Rồi họ thở phào, kết luận: Vậy còn may. Nókhông phải buồn hay suy nghĩ nhiều.Chỉ riêng Khiết là biết Luân buồn. Nhưng Khiết lại không biết Luân là ai.Nhà cô ở đầu phố, nhà Luân ở cuối. Tối nào, Luân cũng gửi xe ở khu giữ xe ngoàiđường chính rồi đi bộ về nhà. Con phố nhỏ càng khuya càng sực nức mùi hoa nhài.Nhà Khiết gần ngay cột đèn, tối tối, Khiết ngồi trên ban công, nhìn bóng người contrai đứng đổ dài dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, khói thuốc lá tỏa thànhtừng vệt dài trắng nhạt trên nền không gian đen sẫm, thấy anh bé nhỏ và cô độc lạlùng.Luân thường đứng im lặng ở đó chừng nửa tiếng đồng hồ, ngước mắt lên nhìn trời,rồi dụi tắt thuốc, đi tiếp về nhà. Khiết tự hỏi chàng trai đứng đó làm gì mà đều đặnvà kiên nhẫn như thế, dù tiết trời bây giờ là đầu đông. Hay anh ta... định quan sátđịa hình vùng này để ăn trộm? Khiết phì cười trước giả thiết của mình, nhưng vẫnkhông thôi thắc mắc. Sâu trong lòng, cô thấy có một sự thương hại khó giải thíchmỗi lần cô nghĩ đến người con trai lạ lùng kia. Có lẽ do anh ta nhìn lẻ loi quá.Chàng trai đứng xoay lưng lại, và chỉ xuất hiện vào buổi chớm khuya, nên Khiếtchưa một lần nhìn rõ mặt anh. Sự việc lặp đi lặp lại gần 1 tháng, nỗi tò mò ngàycàng dâng cao, Khiết chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch.Tối hôm ấy, cũng như mọi ngày, Luân thong dong đi bộ về, huýt sáo khe khẽ.Hương hoa nhài nồng nàn và khí trời tinh khiết làm anh khoan khoái. Luân yêunhững tối đi bộ về một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này, vả chăng, vào giờnày, mọi người đều quây quần trong nhà để tránh cái rét mướt đầu đông, càng làmkhoảng không gian trở nên riêng tư một ...

Tài liệu được xem nhiều: