Danh mục

Cầu vồng của tôi chính là em đấy - Kì cuối

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 228.34 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Điện thoại rung, báo có tin nhắn. Con bé mỉm cười mở ra, nhưng đọc xong, nó không thể cười được nữa... Cái gì? Anh thấy nó á? Sao thế được nhỉ? Dáo dác nhìn quanh, ngó nghiêng, đưa mắt hết tầm nhìn để kiếm xem anh ở chỗ nào mà lại thấy nó. Quang cảnh xung quanh nó vẫn không thay đổi. Ờ! Tin nhắn mà Quỳnh Anh nhận được, với nó thì chẳng khác nào quả bom B52 dội trúng thần kinh trung ương, nhưng có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầu vồng của tôi chính là em đấy - Kì cuốiCầu vồng của tôi chính là em đấy - Kì cuốiĐiện thoại rung, báo có tin nhắn. Con bé mỉm cười mở ra, nhưng đọc xong, nókhông thể cười được nữa...Cái gì? Anh thấy nó á? Sao thế được nhỉ? Dáo dác nhìn quanh, ngó nghiêng, đưamắt hết tầm nhìn để kiếm xem anh ở chỗ nào mà lại thấy nó. Quang cảnh xungquanh nó vẫn không thay đổi. Ờ! Tin nhắn mà Quỳnh Anh nhận được, với nó thìchẳng khác nào quả bom B52 dội trúng thần kinh trung ương, nhưng có ảnh hưởnggì đến hòa bình thế giới đâu. Mọi người vẫn chạy bộ, vẫn chơi bóng rổ trên sân...không có vẻ như là có người đang nhìn nó - với khuôn mặt đang không thể ngơngác hơn. Không chạy nữa, Quỳnh Anh quyết định đi chậm lại, cố gắng ghi lại tấtcả những khuôn mặt mà nó đã đi qua. Không giống. Không giống... Vẫn khônggiống. Chẳng có anh. Chắc chắn không có. Nó biết mặt anh mà. Album ảnh trênfacebook đầy, gặp anh, nó sẽ nhận ra ngay. Sao lại áp dụng đúng chiêu này với nóchứ. Nó nghĩ ra trò này cơ mà. Sao anh thấy mà không gọi nó chứ! Chẳng côngbằng tẹo nào. Anh thấy nó rồi cũng phải cho nó... thấy anh chứ. Vậy mà cứ im hơilặng tiếng, lại còn nhắn tin cho con bé: “Anh vừa thấy em”, Quỳnh Anh không điênsao được. Cảm giác thật khó chịu. Haizz. Ai bảo mình ngốc chứ, nói ra cái dự địnhhay ho ấy cho người ta làm theo, giờ còn trách ai!Ngồi xuống chiếc ghế đá duy nhất còn trống, Quỳnh Anh chợt nghĩ: “Mà nhỡ anhấy lừa mình thì sao nhỉ? Đúng rồi. Có thể lắm chứ. Chỉ là một tin nhắn đùa mìnhcho vui thôi mà, làm sao có chuyện anh thấy mình được. Phải rồi. Không có đâu”.Ý nghĩ tươi sáng xuất hiện trở lại cái đầu đang hỗn độn nãy giờ của nó. “Chẳngviệc gì mình phải lo lắng cả. Anh chẳng thấy mình đâu. Không thấy. Không thấy.Không thấy...“But she wears short skirts, I wear T-shirtsShes cheer captain and Im on the bleachersDreaming about the day when you wake upAnd find that what youre looking for has been here the whole time….”Trời. Đến You belong with me rồi cơ à. Hôm nay quá giờ quy định hơi nhiều. Mọingười bắt đầu ra về. Con bé cũng vươn vai đứng dậy…Chợt. Nó đứng sững lại. Để ngắm nhìn. Là cầu vồng. Lúc nãy có mưa, nhưng chưabao giờ Quỳnh Anh nghĩ rằng cầu vồng lại xuất hiện. Tuyệt đẹp. Không đủ cả 7màu như nó mong muốn, nhưng được ngắm nhìn cầu vồng mang lại cho nó mộtcảm giác tinh khôi và trong trẻo. Tài sản của Quỳnh Anh có ba thứ mà dù cho có lýdo gì đi nữa nó cũng không thể để mất: một là bộ sưu tập xu các nước trên thế giớimà papa sau bao năm đi công tác khắp nơi tầm về tặng nó, đúng 200 xu, hai là bứcthư mẹ viết gửi cho con bé lúc nó chuẩn bị lên đường đi du học, và cuối cùng là bộảnh Cầu Vồng với muôn hình vạn trạng mà sau 18 năm được sinh ra trên đời nóchụp được, tìm được, xin được. Quỳnh Anh yêu cái thanh khiết, yêu sự giao thoacủa mưa và nắng, yêu Cầu vồng. Nó có cảm giác đây không phải là Beclin nữa màlà Hà Nội, không phải nước Đức xa xôi nữa mà là Việt Nam yêu dấu mà nó luônnhớ về.Nhờ anh ư? Nếu anh không bắt nó đi tập thể dục, đời nào nó được nhìn thấy cầuvồng, to và đẹp thế này, đời nào nó có được những khoảnh khắc tuyệt với thế này.Vậy là nó phải cảm ơn anh à? Xì! Không đời nào! Nhưng mà…chẳng hiểu tại sao,không biết từ bao giờ Quỳnh Anh không còn ghét anh vì chiều nào cũng giục nó đitập thể dục nữa. Mải nghĩ, nó quên mất việc phải reply lại tin nhắn lúc nãy. Mà giờcó nhớ, chắc cũng chẳng biết phải trả lời thế nào... ***...Mình vừa thấy Quỳnh Anh. Cô ấy mặc chiếc áo thể thao màu đen, chiếc quần ngốtinh nghịch, tóc búi cao, tai đeo earphone, trông nhỏ nhắn và đáng yêu, y như mìnhtưởng tượng. Mình có nên gọi cô ấy không? Nên hay không nhỉ? Không biết nữa.Mình sợ cô bé sẽ giận mình. Cô ấy thích sự tình cờ. Nhưng rõ ràng hôm nay mìnhgặp cô ấy chẳng tình cờ tẹo nào. Mình biết hằng ngày cô ấy đi tập ở đây. Mình biếtcô đang ở đây. Và mình đã chờ ở đây sau…1001 lần quyết định. Mình đã thấyQuỳnh Anh rồi. Xem kìa, đôi mắt mở to, tròn, ngạc nhiên tìm mình kìa, chắc cô békhông ngờ mình dùng cách này để chọc cô. Chắc giận mình lắm đây…Một cô bé đáng yêu! Trong sáng, ngây thơ đến đáng yêu. Suy nghĩ trẻ con đếnđáng yêu. Cứ nói chuyện với cô ấy là mình không thể dứt ra được. Những tâm sựtừ Quỳnh Anh mình đều cảm nhận được sự chân thành. Những cảm xúc ban đầucủa một cô nhóc năm nhất về trường mới, bạn mới, nơi ở mới sao mà vô tư lạ. Mộtem gái đồng hương. Hì. Đồng hương. Chưa bao giờ mình thấy cảm ơn cái diễn đàndu học sinh Việt Nam trên web trường đến thế. Nhờ nó mà mình được gặp, đượcnói chuyện với Quỳnh Anh. Mỗi lần trò chuyện với cô bé mình như tìm được mộttâm hồn đồng điệu, không hiểu sao mình lại dốc hết bầu tâm sự, kể cả… tình yêuđơn phương tuổi học trò của mình. Chắc cô cười mình ghê lắm. Cô ấy vô tư trongsáng nhưng lại rất thận trọng và đa nghi. Cũng phải, nếu mình là cô ấy, mình cũngđâu tin những gì …mình đang nói. - ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: