Một nụ cười thật rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt em, và khiến tôi có chút ngạc nhiên. Tôi hơi khựng lại. Từ trước đến giờ, thật tôi chưa thấy ai có vẻ sung sướng thế này khi có một phòng tranh nhỏ cả. 6. Không cần phải bình thường-Tadaaa, đây là phòng triển lãm của riêng em!!Sắc màu bất chợt lên tiếng, làm tôi giật nảy mình. Đúng là chỉ biết khủng bố người khác bằng những màn thót tim thôi. Tôi thở dài, quay lại.Một nụ cười thật rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt em, và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầu vồng Hà Nội - Kì 2 Cầu vồng Hà NộiKì 2 - Không cần phải bình thườngMột nụ cười thật rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt em, và khiến tôi có chútngạc nhiên. Tôi hơi khựng lại. Từ trước đến giờ, thật tôi chưa thấy ai có vẻsung sướng thế này khi có một phòng tranh nhỏ cả.6. Không cần phải bình thường- Tadaaa, đây là phòng triển lãm của riêng em!!Sắc màu bất chợt lên tiếng, làm tôi giật nảy mình. Đúng là chỉ biết khủng bố ngườikhác bằng những màn thót tim thôi. Tôi thở dài, quay lại.Một nụ cười thật rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt em, và khiến tôi có chút ngạcnhiên. Tôi hơi khựng lại. Từ trước đến giờ, thật tôi chưa thấy ai có vẻ sung sướngthế này khi có một phòng tranh nhỏ cả. Chỉ là vậy mà khiến con người ta vui đếnthế sao?Chắc cô bé này không phải người bình thường mất.Nhưng lại một cách nói khác của tôi. Ý tôi là, tôi chưa từng thấy ai rạng rỡ như SắcMàu cả.- Tôi sẽ vào – Tôi hơi mỉm cười, đáp. Dù trong thâm tâm thì không tin nếucăn phòng đẹp thực sự lắm.- Hihihiiiiii, anh sẽ thích thôi.***Cô nhóc không hiểu làm sao mà dọn dẹp được đống bụi bặm và những đồ cũ kĩthừa thãi nhanh đến thế. Nhanh như lúc cô bé chạy từ dưới nhà lên đây trong nămgiây vậy. Ghê thật.Sau khi dọn xong, căn phòng càng sáng sủa hơn.Ánh sáng lọt vào từng góc nhỏ, chiếu lên những tấm kính trong suốt tuyệt đẹp,phản chiếu khắp phòng. Có một điều kì lạ là trong phòng rất-nhiều-kính. Hoặcthuỷ tinh, hoặc pha lê. Gần gần như thế. Từ một khung kính cửa sổ đã cũ, mộtchiếc gương to, nhiều bình nước hoa thuỷ tinh đã rỗng, trong suốt, và cũng từngđấy bình pha lê rất đẹp, được bày biện trên những cái bàn nhỏ màu trắng được đặttrong phòng.Những chiếc bàn đó tưởng như đặt một cách vô ý, nhưng thật ra lại chẳng lộn xộntí nào, mà trông rất hợp mắt.Cũng được.Và đúng như lời rao trên mạng kia, có một đống thú nhồi bông và cả bông-nhồi-thú(mà thật ra cả hai cái đều là một, Sắc Màu chỉ đảo ngược tên cho nó lạ một chútthôi) ngồi vắt vẻo trên kệ sách và trong tủ đựng chén.Trên sàn la liệt những giá gỗ, bày rất nhiều những bức tranh.Lạ cực kì. Nhất là bốn bức tranh về các mùa.Cô bé vẽ mùa hè với các mảng màu xanh, mùa thu với các mảng màu đỏ, mùađông với các mảng màu vàng, và mùa xuân với các mảng màu ghi.Tò mò, tôi đặt câu hỏi:- Tôi thấy những bức tranh này lạ lẫm. Màu sắc từng mùa không bình thường- Tại sao phải bình thường hả anh :)?Cô nhóc bỗng trả lời bằng một câu lạ lẫm y như cái cách cô bé vẽ, hay nói đúnghơn, như chính cô ấy. Cái gì cũng phải khác người, phải nổi bật, phải đặc biệt.Trong mắt Sắc Màu, hình như thế-giới-của-cô-bé, tức là chính cô ấy - là một gánhxiếc đủ màu. Nó khiến mọi người thấy thú vị.Dù cho có một người chẳng thấy đó là thú vị gì cả. Đó là tôi.Sắc Màu chẳng quan tâm mấy đến cái nhíu mày bất lực từ một “lão già”, nên cứtiếp tục thao thao bất tuyệt:- Bình thường thì không thú vị. Nhưng khi không bình thườngg thì nó rất thúvị. Nó thú vị, chính vì thế em mới vẽ nó. Em cảm nhận được những góc khác củatừng mùa, nơi người bình thường không thấy…“Góc khác của từng mùa, nơi người bình thường không thấy? Chẳng phải rất giốngtôi sao?” – Tôi chợt thầm nghĩ.Nhưng tôi vẫn im lặng nghe cô bé nói.- … Ví dụ như mùa xuân, khi mưa phùn, em chỉ thấy một màn trắng xoá vàcon đường trải nhựa đầy mưa. Mùa hè, em thấy cánh đồng xanh mát và bầu trờiquang đãng. Mùa thu, em lại thấy những chiếc lá đỏ và hoàng hôn trôi xuống. Cònmùa đông, em lại cảm thấy ấm áp với những tia nắng vàng mỏng manh trên nhữngbức tường gạch đổ :).- Em nói đúng – Tôi thừa nhậnNhưng không như suy nghĩ của tôi là cô bé sẽ nhảy cẫng lên, bỗng Sắc Màu thởdài:- Vậy mà đâu có ai tin em đâu.Đôi mắt cô nhóc như phủ một màu buồn bã, và những nét tinh nghịch đã biến đâumất. Và làm tôi thấy … hụt hẫng …7. Vị khách duy nhất và trách nhiệm ban giám khảoTôi đi quanh ngắm nghía cho hết tò mò, rồi lịch sự ngồi xuống im lặng. Cô nhócthấy vậy cũng biết ý, chỉ ngồi yên.Nhưng có lẽ do ngồi im quá lâu, nên cô nhóc đâm chán. Và bắt đầu lấy tôi ra làm“vật thí nghiệm”:- Anh có muốn đi quanh ngắm thêm lần nữa không?- Không, tôi sẽ chờ những vị khách khác đến.Chẳng hiểu sao tôi tự dưng tôi nói vậy nữa, tôi có thừa thời gian đâu. Nhưng thôi,đã nói thì phải làm. Và chúng tôi chờ.10 .. 15 phút … cô nhóc bắt đầu nản, cầm cái điện thoại lên nghịch. 20 phút nữa …Tôi vẫn ngồi, với tư tưởng: “Chỉ năm phút nữa sẽ có người đến thôi, chỉ năm phútthôi. Cố lên!! Sắp về rồi!!”.Nhưng nói thật là đã tiếng rưỡi qua đi, mà không có ai. Mà 3h chiều là triển lãmđóng cửa rồi.Tôi bắt đầu nản, cùng lúc cô nhóc lên tiếng, giọng đầy rụt rè và thất vọng:- Anh ạ … chắc không có ai đến đâu …- Năm ngoái em có làm thế này không? – tôi bỗng hỏi ngoài lề. Thật tự dưnghôm nay tôi đâm hâm quá- Dạ có … và chẳng có ai đến …Có nên nói gì không? Động viên? Cảm thông? Tôi không nghĩ đó là giải pháp tốt.Thế nên tôi lại lảng tránh:- Em mở triển lãm này làm gì?- Dạ, em mong sẽ có một người nào đó có đủ khả năng đánh giá những bứctranh em vẽ - Giọng Sắc Màu bỗng hớn hở hẳn lên.- Sao em không gửi qua mail hoặc đến tận nơi học hỏi?- Em không thích, như thế thì bình thường quáPhải rồi, cô nhóc này kì quặc lắm mà. Tôi chưa kịp nói tiếp thì bất ngờ cô nhóc đãsáng tạo ra trò chơi mới:- Hay anh, anh đóng giả làm ban giám khảo cho tranh của em được không :)??- HẢ??Đáng lẽ hôm nay tôi không nên đến đây. Nhưng thôi được rồi. Hai năm học ngànhđiện ảnh cũng không đến nỗi tồi. Ít nhất tôi vẫn nhớ sơ sơ được vài bước căn bản.Tôi bắt đầu đứng dậy, một tay để ra sau giả vờ như bị còng lưng, tay kia giả vờ vừavuốt râu vừa chỉ chỉ.Đến gần bức tranh mùa thu, tôi gào lên:- TRANH GÌ THẾ NÀY, HẢ??? TRANH THẾ NÀY MÀ GỌI LÀ TRANHÀ?!Sắc Màu giật thót ...