Danh mục

Cây Bạch Đàn Vô Danh

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 110.59 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngôi nhà ngói thấp. Mái ngói rêu phong. Cái sân gạch, những viên gạch rạn vỡ. Chú Bạch Vân ngồi đan rổ. Thằng Sinh Tồn ba tuổi đánh nhau với con gà mạ, với bầy con.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cây Bạch Đàn Vô DanhCây Bạch Đàn Vô Danh Không rõ... Cây Bạch Đàn Vô Danh Tác giả: Không rõ... Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 15-October-2012Ngôi nhà ngói thấp. Mái ngói rêu phong. Cái sân gạch, những viên gạch rạn vỡ. Chú Bạch Vânngồi đan rổ. Thằng Sinh Tồn ba tuổi đánh nhau với con gà mạ, với bầy con. Thằng Thịnh hớthải chạy vào:- Chú Bạch Vân ơi, thím ấy chết ngoài cổng làng rồi.Trước đó mấy phút, chiếc xe ngựa đặt ở sân kho. Thằng Hào, mũi chảy xuống tận miệng, nhảylên, hét: Phóng đi! Nó quất một roi vào mông ngựa. Con ngựa dựng ngược, lồng lên, kéochiếc xe không băng băng đến cổng làng. Thím Bạch Vân đội một rổ bèo đi trước. Thằng Hàoquất một roi nữa vào mông. Con ngựa chồm lên lưng thím Bạch Vân. Rồi hai cái bánh xenghiến lên người thím lúc này đã ngã nằm ngang ra đường. Những cánh bèo tấm rơi tung tóe.Người làng và anh đánh xe ngựa cùng chạy lại. Họ kéo thím Bạch Vân ra khỏi bánh xe. Thím đãchết.Chú Bạch Vân ôm ngang xác vợ về nhà. Mặt mũi chú tái xanh như chú cũng đã chết vì sự ngungốc của con người. Thằng Sinh Tồn lon ton theo sau. Nó gọi: Mẹ, mẹ! Bánh con đâu?Chú Bạch Vân gọi người bán nhà. Thằng Sinh Tồn chít cái khăn trắng trên đầu. Hai dải vảithõng xuống sau lưng. Năm triệu! Chú Bạch Vân nói. Ba triệu thôi, nhà này có dớp rồi! Ngườimua là một anh mổ lợn, nói. Bán! Chú Bạch Vân tuyên bố. Cho hạn ông năm ngày thì ra khỏinhà. Người mổ lợn nói rồi đi ra. Chú Bạch Vân cầm xấp tiền năm ngàn trên tay, khóc.Bến sông Thương. Nắng sớm trên những mái đò. Con đò ngang dùng dằng giữa dòng sông lặnglờ như không biết chảy. Trên một gò đất trống trên bến, chú Bạch Vân, thằng Thịnh, bố thằngThịnh, ông Cả Hàn, hai ba người nữa đang dựng nhà. Một cái quán bằng gỗ. Mái lợp lá cọ, cộtgỗ, vách thưng bằng gỗ ván de dày ba phân. Ông Cả Hàn nói: Ván này mà lát thuyền hay látcầu thì bền ghê! Chú Bạch Vân lầm lì cầm thuốc lá mời mọi người.Chú Bạch Vân dắt con thăm mộ vợ. Khói hương nghi ngút. Chú thụp xuống khấn: Tôi mở quánbán nước nuôi con. Bà phù hộ cho tôi! Chú nhớ lại bến đò năm ấy. Nửa đêm, chú đứng gọi đò.Từ bên kia, có tiếng đáp lại. Con đò sang sông. Chú nhảy lên. Ðể tôi chèo cho! Chú bước tớigiật lấy mái chèo. Cô gái dằng lại. Rồi ngã. Chú Bạch Vân chồm lên. Sao lại đè lên người ta! Rõdơ! Chú Bạch Vân đứng lên. Có thế mà cũng quát - chú nói. Giỏi thì chèo đi! Chú Bạch Vâncầm chèo. Con đò quay mòng mòng. Ðừng có giả vờ - cô gái nói - Khuya rồi, ông mãnh! Cáiđèn bão phụt tắt. Con đò vẫn quay và chập chờn như say trên mặt sông Thương. Nửa năm sauTrang 1/9 http://motsach.infoCây Bạch Đàn Vô Danh Không rõ...chú cưới cô lái đò đêm ấy.Những giọt nước mắt của chú Bạch Vân rơi nhòa ký ức. Chú đứng dậy, dắt con ra về. ThằngSinh Tồn khóc: Con ứ về! Con ở với mẹ cơ! Chú phát vào đít nó một cái.Chú Bạch Vân già đi trong cái quán nước ở bến đò. Cái quán gỗ với những tấm thưng bằng gỗde bóng lên cùng tuổi tác và năm tháng. Chú Bạch Vân để râu mép, tóc đã hoa râm, gương mặttrầm tư và khắc khổ một cách khó hiểu. Chú ngồi rót nước cho khách qua đò, bán rượu lậungâm gừng và bánh chưng, kẹo lạc, hoa quả. Trước quán chú trồng một cây dâu da. Một cây dâuda còi cọc, mọc ra cành nào là bị người qua đường vặt ngang cành ấy để làm gậy chống lúc trờimưa, đường làng lầy lội. Một chị bán dầu qua quán. Chị đẫy đà, ngực nở, vú núng nính. ChúBạch Vân đưa chén nước cho chị. Chị túm lấy tay chú: Lấy em đi mình! Em chán cảnh gái giàlắm rồi. Hai đứa mình buôn bán nuôi nhau. Chú gạt tay chị ra: Tôi giờ như cây dâu da kia, làmcây cũng không được, làm củi cũng chẳng xong. Thằng Sinh Tồn còn đi học, tôi không lấy vợ!Chị bán dầu lấy vạt áo chấm nước mắt: Thế là cả mình, cả em đều phải chết già. Chú BạchVân quát: Cút đi, chị đừng hại đời con trai tôi.Thằng Sinh Tồn mười sáu tuổi. Chú Bạch Vân đập một con lợn đất, mắt chú sáng lên. Nhữngđồng tiền vo viên dãn ra. Một vốc tiền năm ngàn. Chú Bạch Vân đếm tiền thành từng xấp. Chúlên huyện, vào một cửa hàng bán xe đạp. Chú trả tiền, dắt chiếc xe đạp về. Lũ trẻ chăn trâu ởbến đò reo vang: Ông dở người đi xe đạp chúng mày ơi! Chú làm như không nghe thấy. Chúdựng cái xe trước quán, gọi: Sinh Tồn, ra đây tao bảo! Thằng con ra, mắt sáng, mũi dọc dừa,đẹp như khuôn mặt chị lái đò đêm nọ. Mua cho mày đó. Lên trường huyện mà học. Cho cáilàng này người ta biết thế nào là con thằng Bạch Vân! Chú bảo con. Sinh Tồn sướng ngơ ngẩn,nhảy lên xe, đạp thử. Chú Bạch Vân tấm tắc: Thằng này rồi nhất họ!Một buổi trưa, chú Bạch Vân ngồi đợi cơm thằng Sinh Tồn. Chú hỏi một người đàn bà vừa quađò: Chị đi chợ huyện về, có thấy thằng Sinh Tồn nhà tôi không? Chị đàn bà đáp: Có, tôi thấynó xếp hàng ở cổng huyện đội. Chú Bạch Vân dẫm chân: Chết tôi! Thế là nó trốn đi bộ độirồi!Chú vội vàng đóng cửa quán, qua đò. Chú chạy gằn trên đường cái quan. Những cây phi-lao lùidần sau lưng chú. Chú đến gần cổng huyện đội. Thằng Sinh Tồn ngồi cùng đám con trai sauthùng một chiếc cam-nhông. Chúng đang hát. Ðứa nào cũng có một cái mũ cối trên đầu. Nókhông nhìn thấy chú Bạch Vân. Chú chạy theo chiếc xe, chú gọi cái gì không nghe rõ. Rồi chúbị chìm sau làn bụi mịt mờ. Chú Bạch Vân đến trường cấp ba, vào sân, nhận ra chiếc xe đạpthằng Sinh Tồn còn vứt lại đó với những chiếc xe khác. Chú lóc cóc đạp về. Qua bến đò, lũchăn trâu chạy theo. Ðứa nhảy lên đèo hàng. Ðứa kéo lại. Hoan hô chú Bạch Vân! Chú BạchVân đi xe đạp! Lũ trẻ la hét. Chú Bạch Vân lầm lỳ như không có chúng nó. Chú mở quán, lẳnglặng mở giây chun, tháo chiếc cặp sách phía sau xe, đặt lên bàn thờ. Chú nói: Thằng này màđược đi học thì phải giỏi nhất họ!Anh Hiến là bưu tá xã, ...

Tài liệu được xem nhiều: