Danh mục

Chăm sóc cho o-sin mang bầu

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 100.41 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghèo khổ, chị Nguyễn Thị D ở Hậu Lộc (Thanh Hoá) phải bỏ nhà ra Hà Nội giúp việc. Thật đau khổ, chị bị một gã xe ôm cưỡng hiếp. Bụng mang dạ chửa trong cơn tuyệt vọng, chị D đã nghĩ quẩn… Nhưng rồi chính bà chủ nhà đã dìu chị ra khỏi cơn tuyệt vọng.Gặp nạn Vợ chồng chị D sống tại vùng đất nghèo Hậu Lộc (Thanh Hoá) bằng nghề làm muối và đi biển. Không may, một lần thuyền đánh cá gặp bão, chồng chị đã mãi mãi không về nữa. Khi ấy, con trai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chăm sóc cho o-sin mang bầu Chăm sóc cho o-sin mang bầuNghèo khổ, chị Nguyễn Thị D ở Hậu Lộc (Thanh Hoá)phải bỏ nhà ra Hà Nội giúp việc. Thật đau khổ, chị bị mộtgã xe ôm cưỡng hiếp. Bụng mang dạ chửa trong cơn tuyệtvọng, chị D đã nghĩ quẩn… Nhưng rồi chính bà chủ nhà đãdìu chị ra khỏi cơn tuyệt vọng.Gặp nạnVợ chồng chị D sống tại vùng đất nghèo Hậu Lộc (ThanhHoá) bằng nghề làm muối và đi biển. Không may, một lầnthuyền đánh cá gặp bão, chồng chị đã mãi mãi không vềnữa. Khi ấy, con trai anh chị mới lên 4 tuổi. Tần tảo mãinhưng những hạt muối mặn mòi không đủ để hai mẹ con cócơm ăn ngày hai bữa, nói gì đến chuyện cho con đi học, chịđành gạt nước mắt đem con gửi bà ngoại rồi ra Hà Nội làmgiúp việc.Một ngày tháng 3/2008, mẹ già gọi điện từ quê báo tin conchị bị ốm nặng. 3 giờ chiều, vội vàng ra bến xe Giáp Bát,chị kịp chuyến xe cuối cùng từ Hà Nội về thành phố ThanhHoá. Chị D nghẹn ngào kể: Về đến thành phố Thanh Hoátrời đã tối, tôi bắt xe ôm đi Hải Lộc. Được vài cây số, gã xeôm nói muộn rồi nên đi đường tắt. Không ngờ đến đoạnđường vắng không có người qua lại, hắn đẩy tôi vào bụirậm.Thân gái một mình, tôi không thể làm gì được. Ê chề lắmnhưng nghĩ mọi việc đã rồi, lại xấu hổ nên tôi im lặng.Không ngờ….43 tuổi, bụng chị D tự nhiên cứ lùm lùm nổi lên. Bà Sâm –chủ nhà mà chị D làm giúp việc kể: Cô D là người hiềnlành, chịu khó, suốt ngày quanh quẩn trong nhà chăm cháunhỏ, khi thấy cô ấy xanh xao, tôi chỉ nghĩ cô ấy bị ốm. Đếnkhi thấy bụng to bất thường, tôi mới chột dạ. Tôi nhẹ nhàngtỉ tê gợi hỏi, cô ấy mới khóc kể lại chuyện bất hạnh ấy. Tôiđưa D đi siêu âm, bác sĩ kết luận thai đã được 17 tuần, lại làthai đôi. Từ hôm ấy, ngày nào cô D cũng khóc ròng van lơnxin tôi giúp cô ấy phá thai.Đời thường hiếm gặpGặp trường hợp như bà Sâm, vào chủ nhà khác chắc đuổiô- sin về quê để tránh rắc rối. Người tử tế hơn thì giúp giảiquyết hậu quả trước khi… tạm biệt, và chị D cũng chỉ dámmong như thế. Nhưng bà Sâm nghĩ khác. Lo lắng ngườigiúp việc nhà mình đã lớn tuổi, lại mang thai đôi và đã to,nếu bỏ đi sẽ rất nguy hiểm nên bà Sâm động viên, thuyếtphục chị D nên giữ lại hai đứa con. Thôi cứ đẻ ra, tao sẽnhận nuôi chúng. Chị D như chết đuối vớ được cọc, nhưngbà D thì đau đầu vì hàng xóm xầm xì, con cái phản đối.Bà kể: Ông nhà tôi mất lâu rồi, các con cái đều ở riêng.Biết tôi nhận nuôi con giời ơi của người giúp việc, cáccon tôi kịch liệt phản đối. Chúng bảo mẹ già rồi, ở mộtmình, sức đâu mà nuôi con thiên hạ, rồi còn bao nhiêu rắcrối mẹ không lường hết được. Tôi lại phải thuyết phục conrằng sống phải biết làm phúc, rồi đời lại để dành phúc chocon cháu mình…. Từ đó người trong khu tập thể Kim Liênchứng kiến cảnh ngược đời: Chủ nhà chăm chút từng litừng tí cho người giúp việc khoẻ mạnh đến ngày sinh nở.Cuối tháng 10 vừa qua, chị D được bà Sâm đưa vào Bệnhviện Phụ sản Hà Nội sinh hai bé trai, nặng 2,9kg và 2,5kg,mẹ tròn con vuông. Nhìn cảnh bà Sâm tất tả mang cháo vàobệnh viện, rồi dìu chị D đi lại cho đỡ đau bụng, đêm đến lạithức để cho hai em bé uống sữa… ai cũng tấm tắc chị D cóbà mẹ chồng tuyệt vời. Không ai ngờ một bà chủ nhà đangchăm sóc mẹ con người giúp việc.Bao nhiêu khó khăn, vất vả, bà Sâm đều đã nghĩ đến nhưngbà bảo, trước mắt cốt sao ba mẹ con cô ấy khoẻ mạnh để bàđón về nhà nuôi rồi mọi chuyện sẽ tính tiếp. Một số ngườibiết chuyện khuyên cho hai cháu làm con nuôi hay gửi vàoTrung tâm Nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Điều đó thì quá đơngiản, nhưng bọn trẻ không có tội, tôi không muốn chia lìamấy mẹ con. Đói khổ gắng chịu, tôi tin thời gian sẽ làmlành nỗi đau.Tôi sẽ giúp D cùng nuôi hai cháu – bà Sâm tâm sự. Trongđôi mắt vẫn còn lặng buồn của chị D, tôi đọc được niềmbiết ơn vô hạn. Chị nói với tôi mà nước mắt rơm rớm:Những người tận cùng khổ nhục như bọn tôi, nếu khônggặp được người tốt cứu giúp không biết đời sẽ ra sao. Khitôi gặp nạn và lo sợ nhất, bác Sâm- người bây giờ tôi coinhư mẹ đã động viên tôi rằng mình cứ sống tốt, cứ làmphúc rồi đời lại để phúc cho mình.

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: