Thấy SOI giới thiệu phim Chạm tới biển của Le Brothers Thanh & Hải khá bùi tai nên tối thứ bảy tôi ráng vác thân đi xem, bỏ 59 phút cho nghệ thuật thì chí ít cũng văn minh hơn là bỏ 59 phút đi ăn bột chiên chứ nhỉ? Phim chiếu ở Ga 0, đây không phải rạp phim, mà là một căn phòng (gắn máy lạnh) ở cư xá 288. Trong phòng rải rác ít ghế, chắc do biết không đủ chỗ ngồi nên ban tổ chức khéo léo trải thêm chiếu để khán giả có thêm chỗ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHẠM TỚI BIỂN: 59 phút thà để đi ăn bột chiên
CHẠM TỚI BIỂN: 59 phút thà
để đi ăn bột chiên
Thấy SOI giới thiệu phim Chạm tới biển của Le Brothers Thanh & Hải
khá bùi tai nên tối thứ bảy tôi ráng vác thân đi xem, bỏ 59 phút cho
nghệ thuật thì chí ít cũng văn minh hơn là bỏ 59 phút đi ăn bột chiên
chứ nhỉ?
Phim chiếu ở Ga 0, đây không phải rạp phim, mà là một căn phòng
(gắn máy lạnh) ở cư xá 288. Trong phòng rải rác ít ghế, chắc do biết
không đủ chỗ ngồi nên ban tổ chức khéo léo trải thêm chiếu để khán
giả có thêm chỗ nằm. Chạm tới biển được giới thiệu là một “Art video”
do hai nghệ sĩ Le Brothers Thanh & Hải bỏ công sáng tác. Hồi hộp
quá! Ba máy chiếu được bật lên (phim ba kênh màu mà lại), căn phòng
im phăng phắc.
Phim bắt đầu chiếu, chuyện kể về….
Chuyện kể về gì nhỉ?
Từ đầu phim tới cuối phim là một mớ bòng bong tôi không cách nào gỡ
nổi. Mắng tôi ngu, mắng tôi dốt, mắng tôi là đứa tầm thường, không
hiểu được cái cao siêu; nhưng nếu những tác phẩm như thế kia được
gán mác “nghệ thuật” thì tôi thà xem phim bộ Hồng Kông (dù chẳng
thích loại phim này). Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, tôi từng xem
những tác phẩm khó hiểu, nhưng cái chất “kỳ quặc” của nó rất cuốn
hút; thậm chí về tới nhà rồi mà vẫn còn bị ám ảnh, phải đi xem lại để
ráng nghiệm cho bằng được ý đồ của đạo diễn (dĩ nhiên, chẳng phải lúc
nào tôi cũng thành công). Còn tác phẩm này của Thanh & Hải nhạt hơn
nước lã, không ám ảnh, không ấn tượng, không cuốn hút, xem xong chỉ
muốn đi ăn bột chiên chứ chẳng rỗi hơi để mà suy nghĩ.
May mắn thay, nghệ sĩ có đưa SOI cái statement của mình, đại loại như
sau: “Con dân nước Việt chẳng ai quên cuộc chia lìa của thủy tổ trăm
trứng 50 lên rừng 50 xuống biển, vậy nên hướng về biển luôn là khát
vọng miên viễn cho cuộc đoàn viên hạnh ngộ, nghĩa đồng bào…
… Không thể không nhắc tới một cuộc vận vặn âm thầm khác – cuộc
vận vặn mà bất kỳ người nghệ sĩ nào cũng âm thầm tham dự: nỗ lực để
chế ngự nỗi rợn ngợp trước chân trời nghệ thuật, trước những thị phi
và trắc trở trên con đường dài đầy khổ đau và hạnh đạt của sáng tạo.
Điều này toát ra từ những hành động nhỏ nhất cho đến tinh thần chung
của tác phẩm.“
.
Ý tưởng thì nghe đâu rất rõ ràng! Nhưng sao cái phần trình bày chẳng
ăn nhập gì với cái phần tôi được đọc (có nên “đổ thừa” SOI tội quảng
cáo không ta?), toàn phim chỉ thấy:
• Hai anh Thanh & Hải tập võ (hay múa kung-fu? Tập dưỡng sinh?
Tập thể dục?) trên một chiếc thuyền (tôi thú thật là mình không phân
biệt được anh nào Thanh, anh nào Hải. Phim không lời, mà tôi thì
chẳng phải bạn của Thanh hay của Hải. Nhưng phim nào được làm ra
chỉ để cho bạn xem?)
• Cũng trên cái thuyền đó, hai anh ôm nhau vặn vẹo, anh này vặn anh
kia, anh này trèo lên anh kia, anh này bế anh kia. Các điệu bộ, động tác
làm tôi liên tưởng đến hai con cua. Diễn viên ballet chuyên nghiệp nào
mà thấy tài năng vặn của hai anh chắc sẽ ôm mặt vì xấu hổ và xin giải
nghệ
• Hai anh chạy trên cát với dải lụa đỏ
• Anh này đứng giữa dòng sông, gần một cái cây, anh kia chạy tới,
cột anh này vào cây bằng dải lụa đỏ
• Hai anh ngồi thiền trên thuyền/ trên cát
• Chuyển sang cảnh anh này cột tóc anh kia trên thuyền (cột thành
một mớ bùi nhùi), rồi lấy dải lụa đỏ quấn khắp cơ thể.
• Thêm nhiều cảnh vặn vẹo linh tinh
• Thêm nhiều cảnh cột, quấn (bằng lụa đỏ, bằng chỉ đỏ, bằng lụa
đen). Địa điểm “cột” thay đổi từ bãi cát, đến cái cây trên con sông. Lúc
người bị cột trông giống xác ướp (đoạn trên cát), lúc giống một phụ nữ
đạo Hồi sắp bị treo cổ vì ngoại tình (đoạn quấn dải lụa đen thui)
• Hai anh bơi (sau đó lết) từ biển vào bờ
Đến lúc này, bạn đọc có thể quát tôi: Ngu thế! Vậy mà không hiểu, mấy
cái dây nhợ, cột quấn đó là những “thị phi và trắc trở”, trói buộc người
nghệ sĩ, khiến anh phải “vặn vẹo” để…. thoát ra.
Ừ, thì có lẽ vậy thật, nhưng sao tôi chẳng cảm thấy thế chút nào. Ai
chẳng đau khổ? Giá xăng lên, tiền học tăng, thực phẩm tăng; thầy giáo,
chị lao công, bà bán thịt…. cũng phải vặn vẹo, chứ nói gì đến hai anh.
Cả hai khác biệt ở chỗ nào nhỉ? Phim có đoạn: một anh quấn vải kín
đầu, vặn vẹo, đạp chân đạp tay trên chiếc thuyền. Trong cảnh này,
người quấn vải giống một đứa con nít đang trùm mền làm mình làm
mẩy vì bố mẹ không cho ăn bánh, hơn là một nghệ sĩ đang đau khổ vì
cuộc sống có lắm thị phi. Vặn vẹo mà chầm chậm, buồn buồn, không
có tí sức sống hay “nhiệt huyết” gì cả.
.
Kỹ thuật thì sao? Ánh sáng trong phim rất lờ mờ, giống như phim lậu
bán trên đường Huỳnh Thúc Kháng (chiếu trên phông vải với dụng cụ
cổ lỗ thì có lẽ chất lượng gốc bị giảm, nhưng chiếu thế nào tôi xem thế
ấy), bố cục hình ảnh thì sơ sài (cái này không đổ lỗi cho dụng cụ được),
trừ một cảnh trên thuyền, được quay chếch lên chỗ hai anh đang ngồi,
với bầu trời xanh làm nền, là có tí chiều sâu; chứ còn lại thì cả bộ phim
trông dẹp lép. Hết toàn cảnh rồi đến trung cảnh rồi đến cận cảnh, máy
quay như được đặt ở đó để ghi lại hình chứ không thấy một chút cố
gắng gì trong công tác quay. Phim (nhất là “Art Video”) đâu phải chỉ
đơn giản là “kể một câu chuyện, trình bày một ý tưởng”, mà còn là “Kể
chuyện như thế nào?”, “trình bày ra sao?”; một cái máy được đặt ở đó,
quay theo góc độ đó, là phải có ý đồ; đằng này tôi chả thấy ý gì. “Art
video” mà sao giống đoạn băng “sinh nhật 3 tuổi” của đứa em họ do bố
tôi quay, từ chất lượng hình ảnh đến bố cục đều mang hơi hám “tự túc”
và “gia đình”, dùng để chiếu cho người thân xem với nhau. Ngay cả
nhạc phim cũng là một đoạn nhạc eo éo như nhạc đám ma, chẳng ăn
nhập với nội dung bên trong.
Hết buổi chiếu, tôi có cảm giác như mình không chạm được tới biển và
biển cũng chẳng có ý định chạm vào mình. Một cảm giác tôi vẫn hay
có khi không làm gì suốt ngày ngoài việc nằm trên giường để ngắm
những đám mây vô nghĩa qua cửa sổ. Tôi luôn nhớ những ngày như
vậy, nhưng chi tiết của chúng thì tôi chẳng nhớ nổi. Tác phẩm Chạm
tới biển chắc cũng chung số phận, tôi sẽ nhớ là mình đã đi xem phim,
nhưng bảo đảm sang tuần sau, tôi sẽ quên hết từ chi tiết đến nội ...