Thông tin tài liệu:
Tôi quen anh chàng ấy lần đầu tiên vào một ngày đẹp trời. Hôm ấy là ngày cuối thu, cây phong bên vệ đường đã nhuộm hồng sắc lá. Bên thềm đá lề đường có một người đàn ông mù và một cô bé gái chừng bảy tuổi. Cả hai đều ăn mặc rách rưới và bẩn thỉu. Nhưng nổi bật giữa màu u tối của sự hèn kém ấy là người đàn ông, không chỉ bởi vẻ ngoài của anh ta trông có nét gì đó rất hồn hậu mà chính vì tiếng hát réo rắt, thiết tha và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chàng ăn Mày đáng YêuChàng ăn Mày đáng Yêu...Tôi quen anh chàng ấy lần đầu tiên vào một ngày đẹp trời. Hôm ấy là ngày cuốithu, cây phong bên vệ đường đã nhuộm hồng sắc lá. Bên thềm đá lề đường có mộtngười đàn ông mù và một cô bé gái chừng bảy tuổi. Cả hai đều ăn mặc rách rưới vàbẩn thỉu.Nhưng nổi bật giữa màu u tối của sự hèn kém ấy là người đàn ông, không chỉ bởivẻ ngoài của anh ta trông có nét gì đó rất hồn hậu mà chính vì tiếng hát réo rắt,thiết tha và có gì đó chua xót như chà xát lòng người.Những bài anh ta hát thường là những ca khúc tiền chiến mà người ta quen gọi lànhạc vàng. Anh ta vừa đệm đàn ghi ta vừa hát, như say sưa thổ lộ với người đờinhững trái ngang trong cuộc đời của chính anh ta. Thỉnh thoảng, cô bé lại hátnhững bài hát mà anh ta vừa mới hát. Dường như hai bố con họ bên cạnh việc kiếmtiền còn tập hát cho nhau.Như có một định mệnh sắp đặt, tôi đang trong tâm trạng của một kẻ thất tình.Chiều hôm nay, Sơn nhắn tin cho tôi rằng anh ta sẽ cưới vợ. Vợ Sơn là con gái ôngChủ tịch huyện, người đã đỡ đầu anh ta kể từ khi anh ta được cất nhắc vào mộtchiếc ghế của ủy ban huyện.Thế là bao mơ ước của tôi về một mối tình thơ mộng được tôi và Sơn thêu dệt từkhi còn ngồi trên ghế nhà trường chuyển từ một ngọn lửa bùng cháy thành ánh đènleo lét và vụt tắt trong một buổi chiều nghiệt ngã.“Thôi trách nhau chi, chuyện tình dù dở dang đã tan thành khói mây xin quên vàodĩ vãng…”. Dường như, đôi mắt mù của anh ta có thể nhìn xoáy được vào trongsâu thẳm hồn tôi. Anh ta hát chỉ cho mình tôi nghe? Đôi mắt có cặp kính đen vàdày rọi thẳng vào tôi như muốn tìm hiểu xem trước mắt mình là ai.Tôi ngồi xuống cạnh em bé, còn bao nhiêu tiền lẻ trong túi, tôi trút cả vào chiếc túiđược đan bằng cói đặt trước mặt người đàn ông. Có lẽ vì tiếng động, anh ta khẽxoay người về phía tôi như không muốn tôi nhìn thấy đôi mắt mù lòa ngụy trangsau lớp kính. Như tìm được nơi để sẻ chia bớt nỗi buồn, tôi ngồi cạnh họ và có lẽtôi đã khóc rất nhiều. Chỉ cho đến lúc trời đã nhá nhem tối, tôi mới quay gót.Trong giấc ngủ chập chờn đêm ấy, tôi mơ thấy mình trở thành vợ của người đànông mù hát rong và cô bé trở thành con của chúng tôi. Ba chúng tôi lang thangkhắp các phố phường và hát những bản tình ca sầu thảm. Sau mỗi bài hát, tôi lạiđưa khăn lau nước mắt của mình.Bất chợt ba chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà lộng lẫy, từ trong ngôi nhà ấy,Sơn bước ra và quẳng vào túi của chúng tôi một cục tiền. Tôi thét lên một tiếngkinh hoàng: “Không!”.Choàng tỉnh dậy, trên trán tôi vẫn còn lấm tấm mồ hôi và chiếc gối ướt đầm nướcmắt. Như một ma lực lôi kéo, những buổi chiều sau đó, tôi lại đến với bố conngười hát rong mù.Có lẽ vì đã nhận ra tôi nên người đàn ông không hát những bài hát buồn của nhữnghôm trước. Anh ta đã hát thêm nhiều bài hát mới, vui nhộn và yêu đời hơn và có lẽvì thế mà tâm trạng tôi đã không còn ủ dột và sầu não như buổi chiều đầu tiên màtôi gặp họ.Tôi trở thành người tình nguyện trong việc thu gom tiền cho bố con họ trước lúc họthu xếp đồ đạc ra về. Thỉnh thoảng, hai bố con họ còn mời tôi thưởng thức khi thìchiếc bánh mì nóng hổi, lúc lại là một bịch đậu phộng rang.Những lúc vắng khách, tôi còn bày cho con bé học bài. Dù không được đi họcnhưng con bé đã tiếp thu khá nhanh những điều tôi giảng. Chỉ khoảng dăm hôm lànó gần như thuộc làu mặt các chữ cái. Và nó chính là đứa học trò đầu đời và đặcbiệt nhất của tôi.Cũng đôi khi, anh ta hỏi đôi điều về đời tư của tôi. Tôi thật thà kể cho anh ta khá tỉmỉ về mình, về cả mối tình tôi đã trải qua, về lí do vì sao tôi lại gắn bó với bố conanh ta như thế. Nhưng ngược lại, anh ta không nhắc gì về bản thân mình, tôi cũngkhông tiện hỏi vì sợ chạm vào một nỗi đau riêng tư nào đấy.Cho đến một ngày, tôi không thể đến cùng bố con họ như đã hẹn vì phải vật lộnvới những môn thi hết học phần. Dẫu rất nhớ bố con họ nhưng tôi tự dặn lòng làchỉ đến với họ khi mùa thi qua.Tôi hoàn thành môn thi cuối cùng với một tâm trạng khá mãn nguyện. Khi bóngchiều chưa kịp gọi những cánh chim về tổ, tôi đã đạp xe như bay đến nơi tôi vẫnthường ngồi cùng bố con người hát rong. Tôi còn chuẩn bị cho họ một bịch trái câyto tướng.Nhưng đón tôi bên lề đường quen thuộc là một người thợ bật bông xa lạ. Cho đếnkhi ánh đèn đường đã hắt xuống những tia sáng vàng vọt, tôi mới hiểu rằng bố conhọ đã không còn ở đó nữa.Nhiều buổi chiều sau đó, tôi lang thang khắp thành phố để tìm bố con họ như tìmlại cố nhân. Bất cứ ở đâu có tiếng của người hát rong là tôi tìm đến, nhưng họ vẫnnhư bóng chim tăm cá.Dường như anh chàng đó mang lại cho tôi một cái gì đó vương vấn rất khó tả. Tấtnhiên, tôi hiểu đó không thể là tình yêu được. Làm sao tôi có thể yêu một ngườimù góa vợ được cơ chứ. Nhưng rõ ràng là tôi rất nhớ anh ta.Tôi không hiểu vì sao bao giờ anh ta cũng cảnh giác không cho tôi được nhìn rõ vẻmặt anh ta sau lớp kính dày. Dù sao, tôi cũ ...