Danh mục

Chết thử…

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 93.48 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

-------------Tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn sống nữa! Với một đứa chỉ mới 19tuổi như tôi mà phải trải qua đủ thứ chuyện như thế chỉ trong một tuần thì bảo tôi phải chịu làm sao? Chia tay bạn trai…bố mẹ li hôn…tai nạn nhập viện…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chết thử… Chết thử… -------------- Tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn sống nữa! Với một đứa chỉ mới 19tuổi như tôimà phải trải qua đủ thứ chuyện như thế chỉ trong một tuần thì bảo tôi phải chịu làm sao? Chia tay bạn trai…bố mẹ li hôn…tai nạn nhập viện…và bây giờ phải ngổi xe lăn…có thể là cả đời sau khi phẫu thuật. Chẳng phải người ta nói mất cái này thì trời sẽ đền cho cái khác sao? Vậy tại sao ông trời lại lấy đi của tôi tất cả mà không bù cho tôi chút gì? Ngay cả bây giờ, khi tôi đã trở thành một phế nhân thì đã sao? Tôi vẫn sống cuộc sống thầm lặng…tồn tại như không tồn tại…và có chết đi cũng chẳng ai biết!Đêm nay trăng thật tròn…nhưng lại không có sao…bầu trời đêm càng cô tịch hơn khi nhìn đi nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi vẫn chỉ có riêng mình vầng trăng ấy. Phải chăng nó cũng cô đơn, cũng chán ghét cái cuộc sống như tôi lúc này? Nếu chọn một đêm như thế này để tự tử coi như cũng tạm được…không uổng phí công sức, trước khi chết vẫn có thể ngắm cảnh! Tôi đã nghĩ đến rất nhiều cái chết! Nhảy lầu…chết không toàn thây! Đập đầu vào tường…đau! Cắt cổ tay…tôi sợ máu!...Sau khi suy đi tính lại nhiều lần, tôi chọn cách uống thuốc ngủ. Vừa tiện lợi, lại không đau, thanh thản nữa chứ! Ừm…rất hợp với tôi! Sáng nay tôi đã viện cớ mất ngủ mà xin bác sĩ hẳn một hộp thuốc, giờ đã đến lúc dùng rồi! 50 viên chắc chưa đủ nhỉ? Vậy lấy luôn 99 viên cho đẹp! Thế là 99viên thuốc ngủ cùng với nguyên một cốc nước rủ nhau tiến thẳng vào dạ dày tôi và yên vị trong ấy! Cảm giác đầu tiên cũng chẳng có gì, sau đó dần dầnthấy mí mắt nặng trịch, cơn buồn ngủ ập đến…Ừ thì ngủ…một giấc ngủ ngàn thu. ---------------- -Em thật sự muốn chết sao?_Tôi đang đi trên con đường chìm ngập trong sương trắng thì đột nhiên bên tai tôi vang lên một tiếng nói xa lạ…nhưng rất ấm, trầm thấp của nam giới. -Anh là ai?_Tôi tò mò hỏi. Nếu đây là ma…tôi cũng chẳng sợ! Không phải tôi cũng là ma rồi sao?! Còn sợ cái gì nữa! -Anh là người đi cùng chuyến xe bị tai nạn với em!_Anh ta trả lời ngắn gọn. Lúc này khi anh ta đến gần tôi mới thấy khuôn mặt có chút ấn tượng. Đúng rồi!Anh ta là cái anh chàng ngồi bên cạnh tôi mà mấy bà chị gà ngồi đối diện tôi khenlà đẹp trai, phong độ đây mà! Không ngờ người có tướng tá như anh ta cũng bị gọi đi sớm như vậy nha! -Vậy chúng ta là bạn đồng hành rồi!_Tôi vui vẻ cười với anh ta. -Không! Anh sẽ cố gắng bám trụ cuộc sống cho đến khi không thể mới thôi! Còn nếu em muốn…có thể đi tiếp ngay bây giờ! -Ý anh là sao? Anh chưa chết? -Đúng vậy! Anh chỉ là đang hôn mê thôi! Nếu ý trí anh chiến thắng, anh sẽ đượctrở về với cuộc sống!_Anh ta vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống gốc cây bên đường. -Anh không thấy cuộc sống này nhàm chán và vô vị sao?_Tôi cũng học theo mà ngồi xuống cạnh anh ta. -Sao em lại nói thế?_Anh ta có vẻ không hiểu mà quay sang hỏi tôi.-Anh xem đi! Một kẻ không còn gì như em mà sống thì còn ý nghĩa sao?_Tôi nhìn về phía cuối con đường phủ đầy sương ấy. Nơi ấy thật xa…nhưng đi mãi rồi cũng đến thôi! -Tại sao lại không chứ? Không phải có rất nhiều người còn đáng thương hơn em, nhưng họ vẫn sống rất vui vẻ, hạnh phúc đó sao?! Còn có những người khao khát được sống mà không được…trong khi em lại phí phạm nó như vậy… -Anh thử nghĩ đi! Bây giờ em còn gì để phấn đấu? Tình thương?...Cha, mẹ em đã không còn cần em nữa! Tương lại?...Một người tàn phế thì làm được gì?! Hay là tình yêu? Em đã thôi cái ước vọng ấy rồi!...Cuộc đời như vậy thì còn trông mong cái gì?-Người tàn phế vẫn có thể học tập, làm việc được mà! Hơn nữa em cũng chưa phảichắc chắn đã như thế. Chỉ cần em kiên trì một chút, may mắn vẫn mỉm cười với em như bao người khác thôi. Về tình yêu, đâu phải chia tay một lần là mãi mãi khôngyêu người khác nữa. Không phải còn một nửa thế giới nữa sao? Thiếu gì người phù hợp với em! Còn cha, mẹ em…Em có chắc mình không hiểu lầm họ gì không? Nhỡ họ có điều khổ tâm không thể nói thì sao? Em ra đi như vậy không phải rất sứng với hai chữ “Bất hiếu” sao?!-Anh nói cứ như chuyên gia tâm lí ấy nhỉ? Vậy anh lấy bằng chứng gì chứng minh cho em xem đi!_Tôi thật không hiểu anh chàng này tại sao lại yêu cuộc sống như thế! Và tại sao lại nói với tôi nhiều như vậy? -Em muốn nhìn một chút không? Vậy chúng ta quay lại phòng bệnh của em xem thử?!_Anh ta mỉm cười nhìn tôi đề nghị. -Cũng được!_Tôi nhận lời và đi theo anh ta trở lại. ----------------- Căn phòng vẫn giống như trước…một mảnh tĩnh mịch yên ắng. Tôi nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt, có phần vặn vẹo khó chịu…Sak…sao cái dáng chết của tôi lại xấu như vậy? -Anh thấy đó! Chẳng có ai ngoài cái xác của em đâu! -Thật thế chăng?_Anh ta hồ nghi hỏi, nhưng ngữ điệu thì lại phủ nhận hoàn toàn. Tôi chưa kịp hiểu hết lời anh ta nói thì bên ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng bước chân. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã đến giờ y tá đi kiểm tra bệnh nhân…có lẽ là một chị y tá nào đó! Ơ…không phải…mà là…MẸ? Mẹ tôi đến đây vào giờ này làm gì nhỉ?-Con gái…mẹ xin lỗi!...Thực sự là mẹ không muốn làm cho con buồn đâu! Nhưngcon biết không? Mẹ chịu cha con hết nổi rồi! Cha con chẳng chịu quan tâm đến gia đình gì cả, một tháng nhiều nhất cũng về nhà chưa đến 5lần…Hơn thế nữa… ...

Tài liệu được xem nhiều: