Chỉ còn lại giọt nước
Số trang: 12
Loại file: pdf
Dung lượng: 204.11 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứ linh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đàn ông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì sao anh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hút gió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh, run rẩy trong bàn tay anh ấm áp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ còn lại giọt nướcChỉ còn lại giọt nước... Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứlinh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đànông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì saoanh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hútgió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh,run rẩy trong bàn tay anh ấm áp. Miên đếm từng ngày được ở bên nhau.Đặt tên cho từng kỉ niệm và vỗ về nỗi hoang mang cứ lấn lướt tronglòng. Đã có lần Miên hỏi anh: -Chuyện chúng mình rồi sẽ đi đến đâu? Anh đã không trả lời. Giống như cách anh luôn im lặng trước nhữngthổn thức trong Miên. Anh bao bọc, che chở cho Miên như một ngườitình nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô. Anh chu toàn mọi việc của hômnay nhưng anh chưa bao giờ nói về một ngày mai gần nhất. Anh choMiên cái cảm giác bình yên ở phút giây này nhưng bất ổn là mãi mãi.Giá như có ai đó giúp Miên gọi được tên thứ tình cảm này, thì chắcMiên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Miên đem câu chuyện của mình hỏichị. Chị vừa cười vừa phơi tất cả vết thương của chị cho Miên thấy nhưmuốn hỏi “Em sợ không?”. Miên lắc đầu rồi quay đi. Anh có khi nào đểlại những vết thương như thế… *** Anh hỏi sao đến bây giờ Miên mới biết yêu? Câu hỏi này thuộc về sốphận. Số phận bắt ta chờ đợi rất lâu chỉ để gặp một người, mà sự gặp gỡấy đôi khi không mang tên hạnh phúc. Ta vẫn phải đón nhận như mộtmón quà mà cuộc sống ban tặng để tìm thấy những trải nghiệm. Anh cólẽ là người hiểu điều đó hơn Miên. Sao còn hỏi? Chẳng phải số phậnđang bắt anh chờ đợi trong nuối tiếc hình bóng một người con gái. Miênđọc được điều đó trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mưa giăng giăngngoài phố nhỏ. Anh từng bảo “cô ấy có đôi vai rất gầy”. Tim Miên cũngrất gầy, anh có thấy? Chiều nay lúc qua shop đồ lưu niệm cùng nhỏ bạn. Miên định muamột cặp móc chìa khóa đôi, một bộ đồ đôi hình hai nửa trái tim ghép lại.Nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì Miên sợ nhỡ đâu đến một lúc nào đó thứgì rồi cũng chỉ còn một nửa. Những chênh vênh, chống chếnh ấy Miênbiết lấy gì bù đắp? Miên thích cảm giác một mình bước thật chậm lêncầu thang khu tập thể xanh rêu, đến tầng năm thì rẽ trái, lướt qua cánhcửa thứ ba, nơi có một đứa trẻ luôn đứng trong cửa sắt nhìn ra ngoài vờivợi. Sau đó thì đến phòng anh. Bao giờ Miên cũng đứng yên lặng khálâu, nghe tiếng anh ho khục khặc trong phòng, tiếng ly chén va vào nhauleng keng, tiếng xào nấu thức ăn rộn ràng cả một niềm mong ước. Giámà những âm thanh ấy mãi mãi thuộc về thế giới riêng Miên, để vun véncho thứ hạnh phúc từng mang tên “số phận”. Miên lặng nghe như muốngói ghém, giấu kĩ vào một ngăn nhỏ trong tim. Bởi cô biết rằng ngay khimở toang cánh cửa kia ra sẽ là anh hiển hiện với hai thế giới, hiện hữumà xa xôi quá đỗi, giống như trò chơi bắt bóng… Lần đầu tiên đến nhà anh, Miên tìm quanh quẩn mọi ngõ ngách xemcó còn vướng víu gì hình bóng của người con gái cũ hay không? Dĩnhiên là Miên đã tìm thấy quá nhiều thứ mà cô không muốn thấy. Anhkhông muốn che đậy, mọi thứ cứ bầy ra trước mắt Miên. Rằng thế giớicủa anh vốn vậy, Miên muốn bước vào thì hãy tôn trọng trật tự vốn cócủa nó, đừng tự ý xếp đặt mà có muốn xếp đặt chắc gì đã được. Cănphòng như tố cáo cô đang xâm chiếm thế giới của một người khác-người vô hình đã chếm lĩnh nơi này bằng kí ức nằm thẳm sâu trong tráitim anh. Sau này mỗi khi đến phòng anh, Miên bắt đầu dè dặt tìm kiếm mọinơi chỉ mong có một chút hình ảnh của mình nằm đâu đó nơi đây.Nhưng Miên chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống ngày càng lớn trongtim. Thế giới của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Hoa vẫn nở, câyvẫn tươi xanh và những khung ảnh chưa bao giờ phủ bụi. Trên kệ đựnggiày dép của anh có một đôi giày đỏ, cỡ giày rất vừa với chân Miên, đãmấy lần Miên lén ướm chân mà tiếc nuối. Giày đẹp sao không dành choMiên? Thế mới biết đâu phải cứ cái gì vừa vặn với mình là dành chomình. Hãy quên ngay cái ý nghĩ chiếm hữu ấy đi. Nhưng làm sao màbảo bản thân đứng trước một người mình yêu để nói rằng “chúng ta sẽkết thúc ở đây”? Miên thực sự không làm được. Càng ngày anh càng trở lên ít nói. Hình ảnh gắn với anh là những giờngồi cặm cụi làm việc bên máy vi tính. Kể cả vào những ngày cuối tuầnMiên ghé thăm, anh bắt đầu bỏ mặc Miên ngồi giữa một thế giới chẳngcó gì là gần gũi. Miên thường ngồi bó gối trên giường, lưng tựa vàotường và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lắng nghe tiếng bàn phímkêu rời rạc. Vào mùa đông, Miên cứ ngồi lặng yên như bất động. Cô rấtngại đổi tư thế vì sợ những hơi ấm sẽ rời xa cơ thể mình, vì sợ cái lạnhlẽo của những cơn gió luồn vào từng kẽ tay, chân tóc. Đã có lúc Miênnghĩ rất có thể cô sẽ bị đóng băng rồi bốc hơi biến mất. Anh sẽ vẫn ngồiquay lưng lại phía Miên mà không cảm thấy cái luồng khí lạnh đang dầntan biến phía sau mình. Biết đâu khi anh quay lại thì Miên chỉ còn lạimột giọt nước nhỏ ở chỗ cô ngồi. Cái giả thiết ấy dĩ nhiên anh chẳng hềbận tâm. Anh hướng ánh nhìn xuống đường phía cổng vào khu chungcư. Như là đang chờ đợi… Miên nghe thấy tiếng đàn hát của ông già ăn xin ngồi dưới gốc bàngcổng chợ. Bây giờ tiếng hát đã ngưng, chỉ còn tiếng đàn nhị cứa vào gióthành từng đoạn nhỏ nghe nỉ non ai oán. Mỗi vết cứa Miên lại thấy timmình nhói lên, gió lại luồn qua từng kẽ tay, chân tóc. Không còn nghethấy tiếng bàn phím lộc cộc, Miên chỉ thấy hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt từphía anh ngồi. Hay là anh đã bốc hơi, trong tư thế ấy? Miên vẫn khôngngoảnh lại, chỉ cất tiếng hỏi: -Anh đang làm gì vậy? -Anh đang đọc một bài báo rất hay. Nó nói về sự cô đơn. Rằng nỗi sợhãi trong cô đơn rất gần với nỗi sợ hãi về sự chết. -Vậy bài viết có nói con người ta có thể đột nhiên biến mất chỉ vì sựhiện hữu của mình không được người khác biết đến hay không? Anh không trả lời. Hoặc là tiếng anh nói bé quá lẫn vào tiếng bát đĩavỡ ở căn phò ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ còn lại giọt nướcChỉ còn lại giọt nước... Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứlinh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đànông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì saoanh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hútgió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh,run rẩy trong bàn tay anh ấm áp. Miên đếm từng ngày được ở bên nhau.Đặt tên cho từng kỉ niệm và vỗ về nỗi hoang mang cứ lấn lướt tronglòng. Đã có lần Miên hỏi anh: -Chuyện chúng mình rồi sẽ đi đến đâu? Anh đã không trả lời. Giống như cách anh luôn im lặng trước nhữngthổn thức trong Miên. Anh bao bọc, che chở cho Miên như một ngườitình nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô. Anh chu toàn mọi việc của hômnay nhưng anh chưa bao giờ nói về một ngày mai gần nhất. Anh choMiên cái cảm giác bình yên ở phút giây này nhưng bất ổn là mãi mãi.Giá như có ai đó giúp Miên gọi được tên thứ tình cảm này, thì chắcMiên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Miên đem câu chuyện của mình hỏichị. Chị vừa cười vừa phơi tất cả vết thương của chị cho Miên thấy nhưmuốn hỏi “Em sợ không?”. Miên lắc đầu rồi quay đi. Anh có khi nào đểlại những vết thương như thế… *** Anh hỏi sao đến bây giờ Miên mới biết yêu? Câu hỏi này thuộc về sốphận. Số phận bắt ta chờ đợi rất lâu chỉ để gặp một người, mà sự gặp gỡấy đôi khi không mang tên hạnh phúc. Ta vẫn phải đón nhận như mộtmón quà mà cuộc sống ban tặng để tìm thấy những trải nghiệm. Anh cólẽ là người hiểu điều đó hơn Miên. Sao còn hỏi? Chẳng phải số phậnđang bắt anh chờ đợi trong nuối tiếc hình bóng một người con gái. Miênđọc được điều đó trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mưa giăng giăngngoài phố nhỏ. Anh từng bảo “cô ấy có đôi vai rất gầy”. Tim Miên cũngrất gầy, anh có thấy? Chiều nay lúc qua shop đồ lưu niệm cùng nhỏ bạn. Miên định muamột cặp móc chìa khóa đôi, một bộ đồ đôi hình hai nửa trái tim ghép lại.Nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì Miên sợ nhỡ đâu đến một lúc nào đó thứgì rồi cũng chỉ còn một nửa. Những chênh vênh, chống chếnh ấy Miênbiết lấy gì bù đắp? Miên thích cảm giác một mình bước thật chậm lêncầu thang khu tập thể xanh rêu, đến tầng năm thì rẽ trái, lướt qua cánhcửa thứ ba, nơi có một đứa trẻ luôn đứng trong cửa sắt nhìn ra ngoài vờivợi. Sau đó thì đến phòng anh. Bao giờ Miên cũng đứng yên lặng khálâu, nghe tiếng anh ho khục khặc trong phòng, tiếng ly chén va vào nhauleng keng, tiếng xào nấu thức ăn rộn ràng cả một niềm mong ước. Giámà những âm thanh ấy mãi mãi thuộc về thế giới riêng Miên, để vun véncho thứ hạnh phúc từng mang tên “số phận”. Miên lặng nghe như muốngói ghém, giấu kĩ vào một ngăn nhỏ trong tim. Bởi cô biết rằng ngay khimở toang cánh cửa kia ra sẽ là anh hiển hiện với hai thế giới, hiện hữumà xa xôi quá đỗi, giống như trò chơi bắt bóng… Lần đầu tiên đến nhà anh, Miên tìm quanh quẩn mọi ngõ ngách xemcó còn vướng víu gì hình bóng của người con gái cũ hay không? Dĩnhiên là Miên đã tìm thấy quá nhiều thứ mà cô không muốn thấy. Anhkhông muốn che đậy, mọi thứ cứ bầy ra trước mắt Miên. Rằng thế giớicủa anh vốn vậy, Miên muốn bước vào thì hãy tôn trọng trật tự vốn cócủa nó, đừng tự ý xếp đặt mà có muốn xếp đặt chắc gì đã được. Cănphòng như tố cáo cô đang xâm chiếm thế giới của một người khác-người vô hình đã chếm lĩnh nơi này bằng kí ức nằm thẳm sâu trong tráitim anh. Sau này mỗi khi đến phòng anh, Miên bắt đầu dè dặt tìm kiếm mọinơi chỉ mong có một chút hình ảnh của mình nằm đâu đó nơi đây.Nhưng Miên chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống ngày càng lớn trongtim. Thế giới của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Hoa vẫn nở, câyvẫn tươi xanh và những khung ảnh chưa bao giờ phủ bụi. Trên kệ đựnggiày dép của anh có một đôi giày đỏ, cỡ giày rất vừa với chân Miên, đãmấy lần Miên lén ướm chân mà tiếc nuối. Giày đẹp sao không dành choMiên? Thế mới biết đâu phải cứ cái gì vừa vặn với mình là dành chomình. Hãy quên ngay cái ý nghĩ chiếm hữu ấy đi. Nhưng làm sao màbảo bản thân đứng trước một người mình yêu để nói rằng “chúng ta sẽkết thúc ở đây”? Miên thực sự không làm được. Càng ngày anh càng trở lên ít nói. Hình ảnh gắn với anh là những giờngồi cặm cụi làm việc bên máy vi tính. Kể cả vào những ngày cuối tuầnMiên ghé thăm, anh bắt đầu bỏ mặc Miên ngồi giữa một thế giới chẳngcó gì là gần gũi. Miên thường ngồi bó gối trên giường, lưng tựa vàotường và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lắng nghe tiếng bàn phímkêu rời rạc. Vào mùa đông, Miên cứ ngồi lặng yên như bất động. Cô rấtngại đổi tư thế vì sợ những hơi ấm sẽ rời xa cơ thể mình, vì sợ cái lạnhlẽo của những cơn gió luồn vào từng kẽ tay, chân tóc. Đã có lúc Miênnghĩ rất có thể cô sẽ bị đóng băng rồi bốc hơi biến mất. Anh sẽ vẫn ngồiquay lưng lại phía Miên mà không cảm thấy cái luồng khí lạnh đang dầntan biến phía sau mình. Biết đâu khi anh quay lại thì Miên chỉ còn lạimột giọt nước nhỏ ở chỗ cô ngồi. Cái giả thiết ấy dĩ nhiên anh chẳng hềbận tâm. Anh hướng ánh nhìn xuống đường phía cổng vào khu chungcư. Như là đang chờ đợi… Miên nghe thấy tiếng đàn hát của ông già ăn xin ngồi dưới gốc bàngcổng chợ. Bây giờ tiếng hát đã ngưng, chỉ còn tiếng đàn nhị cứa vào gióthành từng đoạn nhỏ nghe nỉ non ai oán. Mỗi vết cứa Miên lại thấy timmình nhói lên, gió lại luồn qua từng kẽ tay, chân tóc. Không còn nghethấy tiếng bàn phím lộc cộc, Miên chỉ thấy hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt từphía anh ngồi. Hay là anh đã bốc hơi, trong tư thế ấy? Miên vẫn khôngngoảnh lại, chỉ cất tiếng hỏi: -Anh đang làm gì vậy? -Anh đang đọc một bài báo rất hay. Nó nói về sự cô đơn. Rằng nỗi sợhãi trong cô đơn rất gần với nỗi sợ hãi về sự chết. -Vậy bài viết có nói con người ta có thể đột nhiên biến mất chỉ vì sựhiện hữu của mình không được người khác biết đến hay không? Anh không trả lời. Hoặc là tiếng anh nói bé quá lẫn vào tiếng bát đĩavỡ ở căn phò ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tiểu thuyết tình yêu truyện tình yêu sưu tầm truyện tình yêu tiểu thuyết giả tưởng truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 185 0 0
-
158 trang 76 0 0
-
15 trang 73 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
219 trang 60 0 0
-
5 trang 52 0 0
-
3 trang 52 0 0
-
4 trang 50 0 0
-
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
11 trang 49 0 0 -
5 trang 48 0 0