Thông tin tài liệu:
gió nhẹ nhàng đưa những chiếc lá vàng rời cành. Cơn gió lặng lẽ len qua từng góc nhỏ của ngôi nhà, làm tiếng chuông gió vang lên giữa buổi trưa hè tĩnh lặng. Cơn gió mang trong mình một hình bóng … một tuổi thơ … một chút kỉ niệm … - Ông ơi, mình về đi! - Cháu muốn về rồi à ! Đợi ông một tí nữa nhé! - Nhưng mà … trời tối rồi, cháu sợ! - Sao cháu lại sợ chứ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ đơn giản là chờ thôi!Chỉ đơn giản là chờ thôi!Cơn gió nhẹ nhàng đưa những chiếc lá vàng rời cành.Cơn gió lặng lẽ len qua từng góc nhỏ của ngôi nhà, làm tiếng chuông gió vang lêngiữa buổi trưa hè tĩnh lặng.Cơn gió mang trong mình một hình bóng … một tuổi thơ … một chút kỉ niệm …- Ông ơi, mình về đi!- Cháu muốn về rồi à ! Đợi ông một tí nữa nhé!- Nhưng mà … trời tối rồi, cháu sợ!- Sao cháu lại sợ chứ? Chẳng phải ta vẫn đang ở bên cạnh bảo vệ cháu sao ?- Ừ nhỉ … cháu quên mất!Trời đang tối dần!Những cánh chim nhỏ vội vã bay đi trong anh nắng yếu ớt màu cam sẫm của buổihoàng hôn.Có cái gì đó đang lan toả … nó vươn lên bao trùm tất cả … nó che khuất nhữngbậc thang của con đường đi xuống … bóng tối …- Mình về được chưa ông?- Khoan đã … ông còn phải chờ …- Nhưng giờ này còn có ai trên núi nữa đâu ạ?- Rồi một ngày cháu sẽ hiểu thôi, bé Còi à!Nó gắn liền với những con hào nhỏ sâu trong rừng thông … những con đườnghuyết mạch đã bảo vệ nơi này trong hơn 50 năm … những con đường đã giữ chongọn núi vẻ đẹp nguyên sơ vốn có của nó … để cậu bé thả hồn mình trong nhữngbuổi chiều …Tuổi thơ cậu bé lặng lẽ trôi qua với những buổi chiều trên núi.Tuổi thơ cậu bé gắn liền với cánh rừng xanh nõn nà … gắn liền với màu tím và vịngọt của những trái sim … gắn liền với một con người …- Mình lại lên núi ông nhé …- Nếu cháu muốn … ta luôn sẵn sàng đáp ứng …Cậu bé lại lon ton theo bước ông mình lên núi mỗi chiều … để làm việc gì chínhcậu cũng không rõ nữa!- Mình lại chờ tiếp ông nhỉ!- Thế cháu chưa muốn về sao?- Cháu cũng muốn chờ ông à!- Cháu chờ gì thế?- Cháu cũng chẳng biết nữa … chắc là chờ ông đó!Tiếng cười phá tan không gian tĩnh lặng của buổi hoàng hôn. Những chú dơi chợttỉnh ngủ, tung cánh bay đi trong nắng chiều.- Cháu chờ ta sao? Vậy thì chúng ta cùng chờ tiếp nhé !Thời gian âm thầm trôi đi … cậu bé đang lớn lên từng ngày. Và người ông của cậucũng đang dần yếu đi theo từng nhịp thời gian. Người ta không còn thấy hai ôngcháu lên núi như mọi ngày nữa … chỉ có cậu thôi … một mình cậu mà thôi! Cậuvẫn ngồi trên mỏm đá quen thuộc … vẫn đưa tầm mắt quan sát cảnh đất trời dầnchìm trong giấc ngủ … vẫn chờ đợi! Cậu chẳng biết mình đang chờ gì nữa … chỉđơn giản là chờ mà thôi …Ngày ông ra đi … cậu bỏ lên núi … cậu khóc một mình …- Cháu phải làm sao đây ? Cháu có còn phải chờ ông như ngày nào nữa không?Ông đi rồi … ông đi rồi …Những giọt nước mắt hoà lẫn với giọt sương đêm trên lá cỏ …- Cháu phải chờ gì nữa đây ?Cậu gục xuống …Cơn gió nhẹ thổi … nó mang trong mình mùi hương của cả đất trời nơi đây … mùilá thông …Cơn gió nhẹ thổi … nhẹ nhàng xoa dịu vết thương lòng của cậu … cậu đỡ đau hơn…Cơn gió nhẹ thổi … thổi quá khứ xa xưa trở về … những lần cậu lên đây cùng ông… tất cả như vừa mới xảy ra vậy … kí ức hãy còn rõ nét trong tâm trí cậu bé …Cậu dần chìm vào giấc ngủ … “Ông ơi … Đừng đi, đừng đi ông nhé!”… Thời gianlê những bước dài …Nỗi đau trong lòng cậu chẳng còn nữa … có thể do thời gian hàn gắn tất cả … màcũng có thể là người ông chưa bao giờ ra đi …Ông đang ở đó … ông đang ẩn mình trong những cơn gió … vây quanh và ở bêncậu mỗi buổi chiều lên đây …- Anh đang chờ gì vậy?- Anh cũng chẳng biết nữa!- Anh phải biết mình chờ gì chứ?- Anh không rõ là mình đang chờ gì nữa … anh chờ … chỉ đơn giản là chờ thôi!Một cơn gió … một mùi hương … một chút kỉ niệm … một hình bóng con người! Ừ,có lẽ là một hình bóng con người!- Ai thế anh?- Một người đã dạy cho anh bài học đầu đời … người đã dạy cho anh cách cảmnhận và yêu thiên nhiên đất trời nơi đây … người đã dạy anh cách gọi về những kỉniệm …- Gọi về những kỉ niệm … em chưa nghe bao giờ?- Em muốn học không?- Có chứ!- Thế cùng chờ với anh nhé! Rồi một ngày em sẽ hiểu ra thôi , cô bé ngốc à! ...