Danh mục

Yêu anh, thêm một lần nữa

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 284.81 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu anh, thêm một lần nữaYêu anh, thêm một lần nữa...Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũngrất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anhnói rằng anh yêu tôi...1. Những ngày giao mùa, gió hanh hao gợi nhớ nhiều những lọn quá khứ xếp tầngtrong cái hộp nhỏ mang tên là kỷ niệm. Tôi thường hay nhớ về quá khứ và nângniu một cách vụng về. Hình như tôi đã lỡ đẩy tay cho một người đi xa mãi, mộtngười quan trọng mà khi người ấy ở bên cạnh, tôi đã không thể nhận ra. Chỉ khingười ta không còn tiếp tục đủ kiên nhẫn đồng hành, chỉ khi trên con đường cô độclủi thủi một mình, tôi mới nhận ra điều đó.Không ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khócnấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗiđau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đốidiện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt,cay lạ.Tôi đã từng có một mối tình khờ những năm tôi còn rất trẻ. Những năm ấy, có mộtchàng trai luôn ở bên cạnh quan tâm và dõi theo tôi. Hẳn là khi yêu thương một cônhóc chưa có nhiều suy nghĩ, anh đã phải rất mệt mỏi và phiền lòng. Nhưng anhchưa bao giờ ngừng yêu thương tôi. Tình cảm ấy với tôi cũng là thứ tình cảm đángtrân trọng nhất, vốn dĩ sẽ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến lúc tôi trưởng thành.Nhưng rồi chuyện gì đó đã xảy ra, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Cái cách màtôi đón nhận sự đổ vỡ bình thản như thể quên đi một vết cắt vào tay đang chảymáu. Chỉ là đau thôi mà, có cảm nhận gì được nữa đâu!Thế rồi tôi cố gắng để quên đi, để vùi lấp một người ở trong quá khứ. Những nămtháng đầu tiên tôi đã làm rất tốt, với sự kiêu hãnh của một đứa con gái sau thất bạitình đầu, với sự bướng bỉnh đến khó tin, tôi quên đi anh một cách nhanh chóng.Nhưng cho đến những ngày gần đây, hình như tôi làm điều ấy không còn tốt nữa.Chỉ cần một chút ký ức lướt qua cũng khiến tôi run người và bật khóc ngon lành.Tôi vẫn nhớ anh, da diết như những ngày còn yêu anh!2. Thật ra, nếu từ sau khi chia tay, anh không xuất hiện một lần nào nữa trong cuộcsống của tôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện.Vốn không phải là sự xuất hiện bất ngờ, nhưng thầm lặng đến khó tin. Vẫn là khitôi cần, anh đến. Phải, anh luôn có mặt đúng lúc mà tôi cần anh nhất, đến mức dùtôi có là một đứa ngang ngạnh và bướng bỉnh đến đâu chăng nữa cũng không thểtừ chối sự giúp đỡ từ anh. Bởi ngoài anh, tôi còn biết bấu víu vào đâu nữa?Tôi nhớ, sau khi chia tay anh, tôi vẫn chỉ là một con bé mười tám tuổi, thi đỗ đạihọc và bắt đầu một cuộc sống tự lập mới. Sau đó vài ba tháng, tôi được tán tỉnh,được theo đuổi, như một cách ngông cuồng để tự tin rằng chỉ cần yêu một ngườikhác, tôi có thể sẽ quên được anh, mãi mãi. Tôi nhận lời yêu, có một người ở bêncạnh, có một người quan tâm chăm sóc và không cho tôi nhiều khoảng thời giantrống để nghĩ về anh nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng khi người ta đã bị cắt lìa sợi dây củađịnh mệnh, thì dù có sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời,cũng sẽ không dễ dàng gì để có thể gặp lại nhau lần sau nữa. Vậy mà chúng tôi gặpnhau, thậm chí cả khi lúc bấy giờ anh đang ở một thành phố khác, xa lạ và giảnđơn hơn cái thế giới sống tôi vẫn luôn ôm bên mình.“Em ở đâu?”“Trời tối rồi, ngồi yên ở đó nhé, đừng đi đâu cả!”…Lần đó tôi bị lạc, trước khi bị lạc tôi bị rút mất ví tiền đeo bên ngoài. Tôi trở thànhmột con bé thảm hại, loanh quanh trong cái thế giới sống chật hẹp của mình. Tôikhông đủ can đảm để gọi cho người yêu mới, tôi sợ sẽ bị mắng một trận vì tội bấtcẩn. Thế là tôi ngồi khóc ngon lành tại một điểm chờ xe bus. Tôi cứ ngồi đó vớimắt mũi lấm lem mà đầu óc trống rỗng, không định hình được mình sẽ làm gì tiếptheo. Ngớ ngẩn là tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ để nói rằng tôi bị lạc, và rồi anh xuấthiện.- Lên xe đi nào! Trời lạnh lắm, anh đưa em về!Cho đến khi đến gần bên cạnh, nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy những đường nétthân thuộc, tôi vẫn chưa thể tin rằng anh bỏ tất cả để đến bên tôi. Trời mưa phùn vàlạnh, cái rét cứa vào da thịt, tôi ngồi phía sau nghe gió thổi thốc. Hình như đó làlần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau khi chia tay.3. Tôi giống như một đứa ngốc, luôn đi phủ định những gì đang diễn ra trong hiệntại của mình. Sau lần được anh giúp đỡ đưa về nhà, tôi tự nhủ sẽ không bao giờlàm phiền anh nữa. Kể cả chỉ nhắn tin trò chuyện với anh cũng không. Thực tế làsau khi chia tay, chúng tôi vẫn nói rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nghĩa làvẫn trò chuyện, vẫn liên lạc chứ không hẳn là cắt đứt tất cả. Nhưng tất nhiên tôi làđứa không chấp nhận được điều đó. Vì tôi còn yêu anh, nên tôi không thể tiếp tụclàm bạn với anh. Còn anh thì vẫn kiên trì và nhẫn nại làm bạn với một đứa như tôi.Có vẻ như anh sợ tôi bị sốc sau ...

Tài liệu được xem nhiều: