Tham khảo sách thiên thần không cánh - hạ thu, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên Thần Không Cánh - Hạ ThuThiên Thần Không Cánh Hạ Thu Thiên Thần Không Cánh Tác giả: Hạ Thu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 29-October-2012Trang 1/165 http://motsach.infoThiên Thần Không Cánh Hạ Thu Chương 1 -- Mẹ Ơi! Gần mười giờ rôi mà chị Như vẫn chưa về, sao con lo quá. Đưa mắt nhìn lên đồng hồ,Bảo Ngọc rầu rĩ nói, thầm lo một lát Tâm Như về sẽ bị mẹ mắng cho một trận. Bà xưa nay khekhắt lắm, chỉ cho con gái ra khỏi đến chín giờ thôi. Huống chi lần này... chị Như lại đi chơi vớibạn trai.Nào ngờ mẹ lại cười dễ dãi:- Mới mười giờ, con làm gì đã lo cuống người lên như vậy? Mẹ mong chúng nó đi lâu một chútđể cho mẹ nhờ.- Ngưng một chút, bà thở ra một hơi dài lo lắng- Thiệt... không biết có nên trò trống gì không nữa? Con nhỏ bề ngoài đâu đến nỗi nào, sao màvô duyên quá?Hiểu lòng mẹ, Bảo Ngọc vuốt tay bà:- Chắc chưa đúng duyện nợ thôi mẹ à. Chứ chị Như cũng dễ thương lắm. Lần này đi chơi lâunhư vậy.. chắc được rồi đó mẹ.- Mẹ mong thế.- Bà mỉm cười hi vọng.Nói không ngoa. Lần này là lần thứ mười, bà đem Tâm Như ra làm mai mốt. Không phải bà lợidụng con chài kiếm một chàng rể giàu sang để nương nhờ tấm thân đâu. Bà chỉ mong cho conkiếm được tấm chồng tương đối. Chết vợ nghèo nàn cũng gả, chỉ mong con không lỡ thời, còmcõi sống một mình làm giái già như dì Út của nó thôi. Tấm gương sờ sờ ra trước mắt, vậy mà nócứ dửng dưng chưa biết sợ. Mỗi lần bị bà hối thúc, lại nhe hàm răng trắng ra mà cười. Rồi còncãi: \Không có gì nghiêm trọng. Ở giá thì ở giá, chẳng hề gì \.Hai mươi sáu tuổi, ở cái vùng quê này, người ta bằng tuổi nó, con cái dã đề huề. Đầu trên xómdưới, chẳng còn đứa nào bằng tuổi nó chưa vợ, chưa chồng cả.Thậm chí, con Bảo Ngọc đây mới mười tám tuổi đầu đã có người đến coi mắt, xin bỏ rượu hồng.Mà nó có xấu lắm không nhỉ? Bao lần trộm ngắm con rồi so sánh nó cùng bạn bè trang lứa, bàcảm thấy nó cũng không đến nỗi nào. Ngoài cái trán to bướng bỉnh, chiếc mũi hỉnh và cái miệngrộng rất xinh. Đôi mắt to, đen láy long lanh sáng lúc nào trông cũng như cười hút lấy người ta.Còn gương mặt trái xoan thanh tú, còn là dan trắng mịn màng... Sang qua, bớt lại, bà thấy nó tệlắm cũng đạt điểm trung bình.Vậy mà... hai mươi sáu năm rồi, bà chưa thấy, chưa nghe nó một lần nhắc đến hai chữ \bạntrai\, cũng chưa một lần chứng kiến nó được ai chọc ghẹo. Đám con trai dường như bị dị ứngtrước cách ăn nói bốp chát, quá tự nhiên như con trai của nó.Trang 2/165 http://motsach.infoThiên Thần Không Cánh Hạ ThuTâm Như dường như không biết dịu dàng, càng không biết làm duyên dáng. Là sinh viên đại họcy năm thứ tư rồi, về nhà vẫn độc một chiếc quần đùi, nhảy ùm xuống ao tìm bắt ốc. Vẫn tỉnh bơcặp cổ lũ con trai, gọi chúng bằng mày, xưng tao như những ngày thơ bé.Bạn bè, họ hàng, chom xom mai bàn ra, tán vào làm bà đã lo lắng, càng sợ cuống cuồng lên. Lẽnào Tâm Như của bà bị \Pê Đê\ như mấy đứa xổ lô tô hôm nào trên hội chợ không? Bằngmọi cách, mọi giá bà phải tìm gặp cho nó một tấm chồng.Lực bất tồng tâm rồi. Mười chàng trai bà đem về mai mối đã cao chạy xa bay hết chín chàng.Chỉ còn gả thứ mười này, xem ra... còn chút hy vọng. Bởi đây là gả trai duy nhất chịu quay trởlại hẹn Tâm Như đi dạo sao lần coi mắt. Cầu mong sao cho chuyện hôn nhân này thành tựu, bànhất định sẽ ăn chay một tháng.- Mẹ Ơi! Chị Như về rồi.Tiếng Bảo Ngọc reo to, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.Ngẩng đầu lên, chưa kịp nói, bà đã thấy bóng Tâm Như vút nhanh qua như tia chốp, biếng mấtvào ngay sau cánh cửa buồng phía sau. Tiến Dũng, chàng rễ tương lai của bà hớt hải chạy theo:- Tâm Như! Em hiểu lầm rồi. Dừng lại nghe anh giải thích.Còn hai bước nữa là gã xóc luôn vô buồn của bà rồi. Cũng may là gả kịp nhìn thấy đôi mắt BảoNgọc trợn lên để dừng chân lại. Hoảng hồn, gả cúi thấp đầu, lí nhí:- Xin lỗi. Con vì quá nóng lòng nên...- Không sao, không sao. Bà Minh khoát tay cười giả lả- Hai đứa đi chơi có vui không hả?- Dạ thưa bác... vui lắm- Tiến Dũng gật đầu, nhưng không suy nghĩ. Bàn tay vô tình như ôm lên má, để Bảo Ngọc trôngthấy rõ ràng vết tát tay nằm hẳn sau trên ấy- Nhưng Tâm Như vì hiểu lầm đã giận con rồi.- Không sao, không sao.- Bà Minh trước sau gì cũng nỡ nụ cười xoá lỗi- Để rồi bác giải thích cho.- Dạ, nếu được vậy thi con cảm ơn bác- Tiến Dũng tươi ngay nét mặt- bác thuyết phục Tâm Như giùm cháu. Ngày mai, cháu sẽ đưa ba má sang xin cưới ngay TâmNhư về làm vợ.- Hả?? Chiếc miệng Bảo Ngoc hả trợn ra ngơ ngácTrang 3/165 ...