Kẻ hèn nhát
Số trang: 19
Loại file: pdf
Dung lượng: 179.41 KB
Lượt xem: 25
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tiếng người xướng ngôn viên báo đoàn tàu đã xin đường. Tôi đứng dậy xách hành lý theo dòng người tuôn chảy vào ga. Mùi hôi hám, ẩm thấp bốc lên. Cái mùi thường phải ngửi ở bất kỳ nhà ga nào. Một kẻ ngái ngủ đến hỏi tôi xin lửa hút thuốc lá… Đoàn tàu tiến vào đường sắt số 1. Rồi nó dừng hẳn. Tôi mở tấm vé xem lại, luống cuống chạy ngược, chạy xuôi, tìm toa của mình. Càng lúng túng hơn khi biết tàu chỉ dừng 5 phút. - Phải toa số 5 đây không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ hèn nhát Hoàng Việt Kẻ hèn nhát Hùng Tiếng người xướng ngôn viên báo đoàn tàu đã xin đường. Tôi đứng dậy xách hành lý theo dòng người tuôn chảy vào ga. Mùi hôi hám, ẩm thấp bốc lên. Cái mùi thường phải ngửi ở bất kỳ nhà ga nào. Một kẻ ngái ngủ đến hỏi tôi xin lửa hút thuốc lá… Đoàn tàu tiến vào đường sắt số 1. Rồi nó dừng hẳn. Tôi mởtấm vé xem lại, luống cuống chạy ngược, chạy xuôi, tìm toa của mình. Cànglúng túng hơn khi biết tàu chỉ dừng 5 phút.- Phải toa số 5 đây không anh? - Tôi hỏi người đàn ông thò đầu ra cửa sổ.- Phải đấy, lên mau đi!Tôi chạy về đầu toa bên phải. Lạ quá, cửa đóng! Không thể tả hết nỗi bối rốikhi đó. Cứ như gà mắc tóc. Chạy ngược lại bên trái. Người đàn ông khi nãygiơ tay vẫy tôi, ra hiệu nên leo qua cửa sổ. Đoàn tàu có dấu hiệu chuyển bánh.Tôi ném bừa túi du lịch qua cửa, bám vào tay người đàn ông tốt bụng, gắngsức đu mình trườn qua. Anh ta cũng cố để kéo cái thân hình to béo của tôi…Thế là thoát nạn, tôi thở phào nhẹ nhõm tìm số ghế. Chính tại khoang đó.Người đàn ông thu xếp một chỗ trên giá đựng đồ, đặt túi du lịch của tôi lên,lặng lẽ không nói gì. Tôi loay hoay buộc lại hành lý. Nhìn ngó ngược xuôi…sực nhớ, rút bao thuốc lá, quay lại, tôi muốn mời người đàn ông một điếutrước khi tỏ lời cảm ơn. Nhưng anh ta đã ngả lưng, kéo sụp chiếc mũ lưỡi traiche nửa mặt. Có lẽ đã ngủ, hoặc anh không thích nói chuyện vào lúc này. Tôingồi xuống, theo tiếng xình xịch của đoàn tàu, cố ru mình chợp mắt.Điểm tâm xong, tôi lại rút bao thuốc lá ra mời người đàn ông tốt bụng khiđêm.- Cảm ơn anh, nhưng… tôi hút thuốc nặng lắm. - Vừa nói anh vừa rút bao ĐàLạt ra khỏi túi áo.Ngồi đối diện nhau, giữa ánh sáng ban ngày, tôi mới có dịp ngắm kỹ anh ta…Da ngăm đen, vóc người nhỏ thó, khuôn mặt thanh tú nhưng buồn, hàng riamép khá rậm, trên mình mặc bộ áo quần xoàng xĩnh. Ở anh toát ra sự trầm tưkhó hiểu. Ngoài ra còn có cái vẻ, mà dẫu không rành tướng số, cũng có thểđoán được, con người này rất chật vật với cuộc đời. Chợt, anh chăm chú nhìntôi. Tôi hơi sững người bởi trong cái nhìn như muốn đọc điều gì. Thời gian imlặng hơi lâu. Tôi rất muốn bắt chuyện, song chưa biết nên nói thế nào. Chợtnhìn xuống, thấy anh ta mang một chân gỗ, tôi buột miệng:- Trước đây chắc anh cũng từng ở quân ngũ?- Vâng, đúng thế!Câu trả lời hoàn toàn điềm tĩnh, phớt đời, làm tôi bối rối.Lại im lặng.- Anh bị thương ở mặt trận nào? - Tôi nhìn xuống một lần nữa để hỏi.- Chẳng ở mặt trận nào. Hết chiến tranh tôi trở về nguyên vẹn. Còn đây - anhgiơ chân lên - là hậu quả đi sau.Tôi lại lúng túng bởi thái độ hờ hững, thản nhiên như không của anh. Anh hơikhó chịu - tôi suy nghĩ. Như đoán được điều đó, anh lên tiếng:- Chắc anh cũng thế, cũng từng ở lính?- Vâng, cũng từng.Anh ngắm nghía sự lành lặn của tôi từ đầu đến chân. Tôi hơi xấu hổ với thânhình to béo của mình.Lại một hồi im lặng.Để rồi tôi cố phá tan bầu không khí lặng ngắt đang bao trùm:- Thời chiến tranh anh từng ở đâu?- Ngay cái chỗ kéo anh lên tàu ấy. - Câu trả lời như được chuẩn bị sẵn. Anhnhìn tôi vẻ dò xét. Cái nhìn khó hiểu gây cho tôi cảm giác gai gai. Tôi đưa mắtlảng đi.- Có lẽ anh là người của thành phố H.? - Anh ta lại hỏi.- Phải!- Tôi thuộc thành phố ấy như lòng bàn tay. Nhưng… nơi đó là nỗi ám ảnhtrong đời, khiến hơn 20 năm tôi không dám trở lại, thậm chí còn rùng mìnhkhi đi ngang đó.Sửng sốt trước lời nói, sự tò mò thúc giục tôi cố bám theo tìm hiểu. Một thanhniên ngồi gần, kể một câu chuyện hài hước, cắt ngang chúng tôi. Khi câuchuyện kết thúc, tôi nôn nóng tìm cách gợi lại.- Trước, tôi từng là lính biệt động nội thành. - Anh nói chắc nịch, sau khi tôicố lái câu chuyện.Dừng lại trầm ngâm. Rồi anh kể một thôi, một hồi, cảnh sinh hoạt của thànhphố thời chiến tranh. Tôi chẳng quan tâm vì cái đó tôi cũng biết. Điều cần tìmhiểu là nỗi ám ảnh anh nói khi nãy.Lan man trở về quá khứ. Chính tôi đã từng ở cái đội biệt động ấy nhiều nămmà sao không biết con người này nhỉ? Tôi nhẩm tính: đúng, hơn 20 năm rồicòn gì. Mà cũng phải thôi! Vì bí mật của công tác nội thành thời đó, có khichiến đấu gần nhau vài ba năm mà chỉ biết tên chứ không hề biết mặt. Tôinhìn lại anh ta rất lâu - cũng quen quen.Tôi im lặng. Anh cũng im lặng. Có lẽ anh nghĩ ngợi. Và hình như cả một sựđấu tranh nội tâm rất dữ, thể hiện trên khuôn mặt. Tôi cũng ở tâm trạng ấy.Nhưng, cả hai đều muốn tỏ ra mình đang lóng tai nghe những câu chuyện tàolao bên cạnh. Tưởng tượng sự lặng lẽ, nặng nề, dài ngang cả thế kỷ… Tôiquyết định phá tan sự tĩnh lặng sau khi đã đặt trước tình huống bất ngờ nàođó:- Tôi cũng từng ở cái đội biệt động của anh!- Thật sao…? - Anh ta giật mình, trố mắt.Phút ngỡ ngàng qua đi. Rồi anh hỏi tôi, vẻ cứng rắn:- Anh ở đó từ năm nào?- À, từ… 1973.- Có nghĩa là…L ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Kẻ hèn nhát Hoàng Việt Kẻ hèn nhát Hùng Tiếng người xướng ngôn viên báo đoàn tàu đã xin đường. Tôi đứng dậy xách hành lý theo dòng người tuôn chảy vào ga. Mùi hôi hám, ẩm thấp bốc lên. Cái mùi thường phải ngửi ở bất kỳ nhà ga nào. Một kẻ ngái ngủ đến hỏi tôi xin lửa hút thuốc lá… Đoàn tàu tiến vào đường sắt số 1. Rồi nó dừng hẳn. Tôi mởtấm vé xem lại, luống cuống chạy ngược, chạy xuôi, tìm toa của mình. Cànglúng túng hơn khi biết tàu chỉ dừng 5 phút.- Phải toa số 5 đây không anh? - Tôi hỏi người đàn ông thò đầu ra cửa sổ.- Phải đấy, lên mau đi!Tôi chạy về đầu toa bên phải. Lạ quá, cửa đóng! Không thể tả hết nỗi bối rốikhi đó. Cứ như gà mắc tóc. Chạy ngược lại bên trái. Người đàn ông khi nãygiơ tay vẫy tôi, ra hiệu nên leo qua cửa sổ. Đoàn tàu có dấu hiệu chuyển bánh.Tôi ném bừa túi du lịch qua cửa, bám vào tay người đàn ông tốt bụng, gắngsức đu mình trườn qua. Anh ta cũng cố để kéo cái thân hình to béo của tôi…Thế là thoát nạn, tôi thở phào nhẹ nhõm tìm số ghế. Chính tại khoang đó.Người đàn ông thu xếp một chỗ trên giá đựng đồ, đặt túi du lịch của tôi lên,lặng lẽ không nói gì. Tôi loay hoay buộc lại hành lý. Nhìn ngó ngược xuôi…sực nhớ, rút bao thuốc lá, quay lại, tôi muốn mời người đàn ông một điếutrước khi tỏ lời cảm ơn. Nhưng anh ta đã ngả lưng, kéo sụp chiếc mũ lưỡi traiche nửa mặt. Có lẽ đã ngủ, hoặc anh không thích nói chuyện vào lúc này. Tôingồi xuống, theo tiếng xình xịch của đoàn tàu, cố ru mình chợp mắt.Điểm tâm xong, tôi lại rút bao thuốc lá ra mời người đàn ông tốt bụng khiđêm.- Cảm ơn anh, nhưng… tôi hút thuốc nặng lắm. - Vừa nói anh vừa rút bao ĐàLạt ra khỏi túi áo.Ngồi đối diện nhau, giữa ánh sáng ban ngày, tôi mới có dịp ngắm kỹ anh ta…Da ngăm đen, vóc người nhỏ thó, khuôn mặt thanh tú nhưng buồn, hàng riamép khá rậm, trên mình mặc bộ áo quần xoàng xĩnh. Ở anh toát ra sự trầm tưkhó hiểu. Ngoài ra còn có cái vẻ, mà dẫu không rành tướng số, cũng có thểđoán được, con người này rất chật vật với cuộc đời. Chợt, anh chăm chú nhìntôi. Tôi hơi sững người bởi trong cái nhìn như muốn đọc điều gì. Thời gian imlặng hơi lâu. Tôi rất muốn bắt chuyện, song chưa biết nên nói thế nào. Chợtnhìn xuống, thấy anh ta mang một chân gỗ, tôi buột miệng:- Trước đây chắc anh cũng từng ở quân ngũ?- Vâng, đúng thế!Câu trả lời hoàn toàn điềm tĩnh, phớt đời, làm tôi bối rối.Lại im lặng.- Anh bị thương ở mặt trận nào? - Tôi nhìn xuống một lần nữa để hỏi.- Chẳng ở mặt trận nào. Hết chiến tranh tôi trở về nguyên vẹn. Còn đây - anhgiơ chân lên - là hậu quả đi sau.Tôi lại lúng túng bởi thái độ hờ hững, thản nhiên như không của anh. Anh hơikhó chịu - tôi suy nghĩ. Như đoán được điều đó, anh lên tiếng:- Chắc anh cũng thế, cũng từng ở lính?- Vâng, cũng từng.Anh ngắm nghía sự lành lặn của tôi từ đầu đến chân. Tôi hơi xấu hổ với thânhình to béo của mình.Lại một hồi im lặng.Để rồi tôi cố phá tan bầu không khí lặng ngắt đang bao trùm:- Thời chiến tranh anh từng ở đâu?- Ngay cái chỗ kéo anh lên tàu ấy. - Câu trả lời như được chuẩn bị sẵn. Anhnhìn tôi vẻ dò xét. Cái nhìn khó hiểu gây cho tôi cảm giác gai gai. Tôi đưa mắtlảng đi.- Có lẽ anh là người của thành phố H.? - Anh ta lại hỏi.- Phải!- Tôi thuộc thành phố ấy như lòng bàn tay. Nhưng… nơi đó là nỗi ám ảnhtrong đời, khiến hơn 20 năm tôi không dám trở lại, thậm chí còn rùng mìnhkhi đi ngang đó.Sửng sốt trước lời nói, sự tò mò thúc giục tôi cố bám theo tìm hiểu. Một thanhniên ngồi gần, kể một câu chuyện hài hước, cắt ngang chúng tôi. Khi câuchuyện kết thúc, tôi nôn nóng tìm cách gợi lại.- Trước, tôi từng là lính biệt động nội thành. - Anh nói chắc nịch, sau khi tôicố lái câu chuyện.Dừng lại trầm ngâm. Rồi anh kể một thôi, một hồi, cảnh sinh hoạt của thànhphố thời chiến tranh. Tôi chẳng quan tâm vì cái đó tôi cũng biết. Điều cần tìmhiểu là nỗi ám ảnh anh nói khi nãy.Lan man trở về quá khứ. Chính tôi đã từng ở cái đội biệt động ấy nhiều nămmà sao không biết con người này nhỉ? Tôi nhẩm tính: đúng, hơn 20 năm rồicòn gì. Mà cũng phải thôi! Vì bí mật của công tác nội thành thời đó, có khichiến đấu gần nhau vài ba năm mà chỉ biết tên chứ không hề biết mặt. Tôinhìn lại anh ta rất lâu - cũng quen quen.Tôi im lặng. Anh cũng im lặng. Có lẽ anh nghĩ ngợi. Và hình như cả một sựđấu tranh nội tâm rất dữ, thể hiện trên khuôn mặt. Tôi cũng ở tâm trạng ấy.Nhưng, cả hai đều muốn tỏ ra mình đang lóng tai nghe những câu chuyện tàolao bên cạnh. Tưởng tượng sự lặng lẽ, nặng nề, dài ngang cả thế kỷ… Tôiquyết định phá tan sự tĩnh lặng sau khi đã đặt trước tình huống bất ngờ nàođó:- Tôi cũng từng ở cái đội biệt động của anh!- Thật sao…? - Anh ta giật mình, trố mắt.Phút ngỡ ngàng qua đi. Rồi anh hỏi tôi, vẻ cứng rắn:- Anh ở đó từ năm nào?- À, từ… 1973.- Có nghĩa là…L ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Kẻ hèn nhát Hoàng Việt Hùng truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sống tiểu thuyết Việt Nam tác phẩm lãng mạnGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0