Phần 3: Thả dĩ tô du bao kiếm khíMạn phao hồng đậu sổ phương linh Cô Vô Minh quát vang: "Giỏi cho tiểu tử, ngươi muốn nổ nát song thủ của ta sao!" Nói xong nhảy vọt lên xuất chiêu. Một chiêu này của hắn không theo đường lối thông thường, vung trảo chụp thẳng đến yết hầu của thiếu niên nọ. Chỉ cần bị hắn chụp trúng thì trong khoảnh khắc chắc chắn sẽ lại mất thêm một mạng người. Đàm Hồng Liêm vội quát: "Sư huynh, Đãn Cầu Bỉ Mục!" Câu này chính là tên gọi của một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 3 Phần 3: Thả dĩ tô du bao kiếm khíMạn phao hồng đậu sổ phương linhCô Vô Minh quát vang: Giỏi cho tiểu tử, ngươi muốn nổ nát song thủ của ta sao!Nói xong nhảy vọt lên xuất chiêu. Một chiêu này của hắn không theo đường lốithông thường, vung trảo chụp thẳng đến yết hầu của thiếu niên nọ. Chỉ cần bị hắnchụp trúng thì trong khoảnh khắc chắc chắn sẽ lại mất thêm một mạng người. ĐàmHồng Liêm vội quát: Sư huynh, Đãn Cầu Bỉ Mục!Câu này chính là tên gọi của một chiêu kiếm. Hai sư huynh muội bọn họ đã diễnluyện nhuần nhuyễn đến mức có thể ngầm hiểu lẫn nhau. N àng vừa lên tiếng vừabạt kiếm đâm xéo ra từ mé tả. Kiếm của sư huynh của nàng cũng đồng thời đâmchéo ra từ mé hữu, tạo thành một tuyệt chiêu phối hợp kín kẽ như lưới trời. Cô VôMinh thốt lên kinh ngạc, tả thủ khẽ rụt lại, thân hình rùn thấp xuống mới tránhđược kiếm thế của hai người. Hắn lẩm bẩm: Lão đạo Nga My lại đã đào tạo đượchai đồ nhi tốt? Tình thế tạm thời hơi trùng xuống. Đàm Hồng Liêm vừa mới tạman tâm, nào ngờ tên lùn lại bất ngờ nhảy vọt lên. Trong lúc chúng nhân không chútphòng bị, hắn đã sấn đến sát trước mặt thiếu niên nọ, hữu thủ vẫn tiếp tục chộp tớiyết hầu y. Đàm Hồng Liêm không ngờ thân pháp của hắn lại linh động như thế,lúc này kiếm chiêu đã phóng ra, không kịp thu lại, khó mà quay về đê bảo vệ y.Nàng than thầm trong lòng, e sợ thiếu niên chắc sẽ không tránh khỏi bị chọc thủnghầu, nhắm chặt hai mắt không nỡ nhìn.Tiểu Khổ Nhân kêu lên: Thiếu gia!, vừa định xuất thủ thì nghe một âm thanhtrầm thấp cất lên: Ngươi giết y không nổi đâu.Âm thanh không ngờ lại phát ra từ miệng lão già mù! Giọng nói của lão trầm thấp,phát âm vẫn không được lưu loát. Lão nói xong, ống tay áo bên trái phất lên chắntrước yết hầu của thiếu niên. Trảo của Cô Vô Minh kích trúng ống tay áo của lãonghe Đinh một tiếng như đập vào kim loại. Những người ở đây không ai nắmchắc có thể đỡ được một kích của Cô Vô Minh, nhưng một cái phất tay nhẹ nhàngcủa lão lại ngang nhiên hóa giải trảo công của hắn!Cô Vô Minh cuời rú lên, thân hình vụt thối lui, nhưng trong nháy mắt lại phát rachiêu thứ hai, vẫn nhằm vào thiếu niên nọ. Lão già mù lại vung tay áo đón đỡ, lầnthứ hai hóa giải trảo thế của hắn. Cô Vô Minh không tức giận mà lại cười phá lênnhư đang rất hưng phấn.Hắn tung người lùi lại, lộn liền hai vòng trên không, tiếp đó thân hình chợt chữnglại trong khoảnh khắc rồi mới từ từ hạ xuống. Thanh Hồng Song Kiếm xuất thândanh môn, kiến thức bất phàm, thế nhưng ngay cả bọn họ cũng không biết đó làthứ công phu gì.Cô Vô Minh như vừa khám phá ra điều gì, cười vẻ quái gở nói: Cung lão đầu, vậttrong tay áo của lão thật cứng rắn đó, quăng cho ta xem nào!Lão già mù nghiêm mặt: Thánh vật như thế đâu có thể để cho hạng yêu ma ngoạiđạo như ngươi nhìn?Cô Vô Minh cười quái dị: Có thể đỡ được một trảo Hài Nhân Tha Nương của ta,thế gian này không có mấy vật. Đó chắc chắn là một bảo vật. Không ngờ khối thépđó lại cứng rắn như thế! Cung lão đầu, ngươi bị khốn ở Thạch Nhân Sơn cả chụcnăm, vậy mà vẫn giữ được vật đó. Ngươi nói xem, Miễn Tử Thiết Khoán đã mấttích gần mười năm nay lại tái xuất giang hồ, rốt cuộc là vì cái gì?Nét mặt lão già mù lộ vẻ cung kính: Miễn Tử Thiết Khoán xuất giang hồ, Gianghồ chính nghĩa túc! Ngươi nói xem là vì cái gì?Cô Vô Minh cười: Ngươi tưởng vẫn còn là Thiết Khoán Tả Sứ của năm xưa sao?Mười năm trước Cô Vô Minh ta còn sợ ngươi ba phần. Nhưng giờ đây ngươi đã bịkhốn mười năm ở Thạch Nhân Sơn, tưởng vẫn còn uy phong như xưa sao?Lão già mù vẫn với vẻ mặt chính khí nói: Cung Trường Xuân ta dù chỉ còn bathành công lực nhưng để đối phó với ngươi thì vẫn còn dư sức.Cô Vô Minh bất chợt ngửa mặt quát vang: Miễn Tử Thiết Khoán ở đây, Thất YêuBát Quỷ, Ngũ Hồ Thập Thánh, các ngươi còn không ra đi?Hắn vừa quát xong, chỉ thấy Đổng Bán Phiêu khẽ nghiến răng, thân hình vụt lùilại, thoáng chốc mất bóng. Hắn cũng không th èm kêu gọi đám đệ tử. Những ngườikhác đều đang chăm chú nhìn vào giữa phòng nên cũng không ai chú ý. Lát sau,chỉ nghe bên ngoài cửa điếm trở nên náo nhiệt. Có đủ loại âm thanh, nào là tiếngđàn sáo, tiếng ca hát, tiếng chào hàng, tiếng ngâm thơ... Nam thanh nữ xướng,không biết là có bao nhiêu người đã đến. Lão già mù Cung Trường Xuân thở dài,chậm rãi nói: Cái gì mà Thất Yêu Bát Quỷ, Ngũ Hồ Thập Thánh, ma giáo làm gìcòn lại nhiều người như thế. Bế Khẩu Thiện Tằng Nhất Đắc, ngươi không cầngiả vờ, ta biết ngươi chỉ có một mình, mau tỉnh lại đi.Ngoài cửa quả nhiên trở nên im ắng, tiếp đó nghe tiếng một người cười nói: Cunglão đầu quả nhiên là Cung lão đầu, bị giam mười năm mà vẫn có thể khám phá rakhẩu kỹ của ta.Tiếp liền sau đó lại có một giọng nói u sầu vang lên: Còn ta nữa? Ta không phảilà người sao?Giọng nói vang lên từ rất xa, có đến ngoài một dặm, u uất, xa xăm, phiêu đãng,cực kỳ động lòng người. Rồi có tiếng gõ mõ vang lên, một âm thanh bi thương cấttiếng rao: Mì vằn thắn bán đây, mì vằn thắn bán đây.Tiếng rao u ...