SÁT THẦN Tác giả: Nghịch Thương Thiên Chương 4: DƯỢC NÔNước chảy róc rách, cây cao bóng cả, một đầu Địa Long uống nước bên con sông nhỏ trong vắt, trên người móc đầy những cái túi lớn có nhỏ có.Ở bên cạnh Địa Long, mười mấy Võ Giả thân hình bưu hãn đang ngốn nghiến, ăn rất kinh khủng, nói những chuyện mà thiếu nhi không nên nghe. Phía sau Địa Long, đồng dạng cũng có mười mấy người gầy trơ xương, những người này tay chân đều mang theo xiềng xích nặng, ngồi trên mặt đất, ánh mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SÁT THẦN chương 4 SÁT THẦN Tác giả: Nghịch Thương Thiên Chương 4: DƯỢC NÔNước chảy róc rách, cây cao bóng cả, một đầu Địa Long uống nước bên con sôngnhỏ trong vắt, trên người móc đầy những cái túi lớn có nhỏ có.Ở bên cạnh Địa Long, mười mấy Võ Giả thân hình bưu hãn đang ngốn nghiến, ănrất kinh khủng, nói những chuyện mà thiếu nhi không nên nghe. Phía sau ĐịaLong, đồng dạng cũng có mười mấy người gầy trơ xương, những người này taychân đều mang theo xiềng xích nặng, ngồi trên mặt đất, ánh mắt vô thần cúi đầuăn thức ăn không có chút dinh dưỡng.Trên người Địa Long có một cái kiệu, bên trong là một lão giả vẻ mặt âm lãnh,một thân trường bào xám đen, chỗ ngực trường bào thêu năm dược bình màu trắngtinh xảo. Lão giả thân hình gầy yếu, đầu đội phát quan, từ trên cao nhìn xuốngnhững người mang theo xiềng xích, như là đang chọn heo đợi làm thịt.Lão giả ánh mắt tới lui liên tục rà soát, có khi rơi xuống trên người Võ Giả ăn tonói lớn, lộ ra ánh mắt âm trầm sâu xa, mỗi một Võ Giả bị hắn nhìn chăm chằm,sắc mặt đều đại biến, câm như hến hình như rất e ngại hắn.Ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì tiếp tục lên đường. Mặc Nhan Ngọc mangtheo Thạch Nham, vẻ mặt lạnh lùng từ trong lùm cây đi ra.Rất nhiều Võ Giả cười gượng thu hồi mỹ thực trong tay còn chưa ăn xong, liên tụcnói: No rồi, ăn no rồi.Mặc Nhan Ngọc xụ mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn, đi tới bên cạnh lão giả kia mớimiễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: Tạp Lỗ đại sư, ngài cũng ăn no rồichứ?Lão giả lãnh đạm gật đầu, hừ hừ nói: Mặc tiểu thư, cách Thương Minh còn có batháng lộ trình, nhưng các ngươi tìm đến dược nô lại chỉ còn lại mười sáu người, tasợ chống đỡ không đến được Thương Minh a...Đại sư yên tâm, trên đường chúng ta sẽ tiếp tục bổ sung dược nô cho ngài. MặcNhan Ngọc vẻ mặt nghiêm túc, tiện tay ném Thạch Nham lên mặt đất, mỉm cườinói: Ngài xem, đây không phải thêm một tên dược nô sao?Ừm. Tạp Lỗ ôn hoà gật đầu, ánh mắt như độc xà rà xét trên người Thạch Nhammột lần, nhíu mày nói: Tiểu tử này thân gầy như vậy, sợ là chống đỡ không đượcvài ngày a?Hắn thân hình quả thực gầy yếu, nhưng mà trong cơ thể hắn có Tinh Nguyên...Mặc Nhan Ngọc giải thích nói.Võ Giả? Tạp Lỗ ánh mắt hơi sáng lên, rõ ràng có chút hứng thú.Thật là Võ Giả! Mặc Nhan Ngọc khẳng định.Này còn tạm được. Tạp Lỗ âm trầm nở nụ cười, bắt đầu cẩn thận đánh giá ThạchNham, nửa ngày mới chậm rãi gật đầu: Tốt lắm, Mặc tiểu thư hãy nuôi mập hắn,ta muốn thân thể hắn cường tráng lên trước. Một Võ Giả trọng thương có lẽ khôngqua khỏi giày vò của ta, nếu như thân thể quá yếu sớm sẽ bị dược của ta thuốcchết, vậy thật quá lãng phí.Đại sư yên tâm. Lông mi Mặc Nhan Ngọc sát khí ngưng tụ, khẽ quát nói:Cường Sâm, còn thất thần làm cái gì! Còn không mau mang xiềng xích tay châncho tên này!Đến đây! Một đại hán thân cao gần hai mét, vẻ mặt dữ tợn đầu bóng l ưỡng lêntiếng, nhanh chóng từ trên người Địa Long lấy ra một bộ xiềng xích mới tinh, thôbạo kẹp xiềng xích lên tay chân Thạch Nham, căn bản không để ý Thạch Nham cóđau đớn hay không.Đại hán thân mang trọng giáp, bên ngoài lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, tràn trề lựclượng phá hoại kinh người. Hắn mặc một bộ trọng giáp hắc ám sắc ở trên ngườitựa như không có gì, không một chút ảnh hưởng tốc độ của hắn.Cường Sâm, ngươi chiếu cố hắn thật tốt cho ta, đừng để hắn kéo đội ngũ lại.Mặc Nhan Ngọc cừu hận liếc mắt nhìn Thạch Nham, rồi bước thẳng tới đội ngũdẫn đầu, hình như không muốn ở bên cạnh Thạch Nham thêm một giây nào.Tiểu thư yên tâm, loại chuyện này ta sở trường nhất. Đại hán đầu bóng lưỡngCường Sâm nhếch miệng nhe răng cười, vỗ ngực cam đoan.Thạch Nham cả người tê mỏi, mắt lạnh lùng nhìn tình thế phát triển, không nóiđược một lời.Hắn biết dưới tình trạng này, nói cái gì cũng là vô dụng, tại thế giới nhược nhụccường thực, không ai sẽ nói đạo lý với ngươi. Hắn biết nếu mình không thích ứngthế giới này, rất nhanh hắn sẽ trở thành một khối bạch cốt không ai hỏi han, khôngai sẽ thương tiếc hắn.lạiTinh Nguyên mỏng manh trong cơ thể chậm rãi lưu động, cảm giác tay chân têmỏi trải qua một đoạn thời gian nghỉ tạm, đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà xiềngxích trên tay chân lại liên lụy hắn, khiến cho hắn còn chưa khôi phục lại thân thểmà như là mang một tòa thiết sơn, làm cho hắn bước đi gian nan.Ba!Đột nhiên phía sau lưng bị roi da quất mạnh một cái, một roi đến cực kỳ nhanh,lực đạo thật lớn, làm phía sau lưng hắn da tróc thịt nứt, đau rát. Quay đầu, hắn liềnphát hiện đại hán tên là Cường Sâm tay cầm roi da, đang nhe răng cười nhìn hắn.Dược nô chết tiệt! Còn không đi mau! Muốn ăn thêm một roi sao? Cường Sâmmở miệng, cười ha ha.Thạch Nham không có trả lời, mà rất bình tĩnh nhìn Cường Sâm vài giây, trướckhi Cường Sâm lại giơ roi, mới gian nan bước đi yên lặng đuổi kịp dược nô phíatrước, chỉ cảm thấy mỗi một bước đều năng tựa ngàn cân, tiêu hao rất nhiều sứclực c ...