CHIẾC BÓNG - Zarathustra đã nói như thế
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 127.12 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nhưng khi Người ăn xin tự nguyện vừa chạy xa và Zarathustra còn lại một mình đơn lẻ, thời hắn nghe một giọng nói mới lạ cất lên từ đằng sau: “Đứng lại, Zarathustra! Chờ tôi với! Chính tôi đây, hỡi Zarathustra, chiếc bóng của ngài đây!” Nhưng Zarathustra không dừng chân chờ đợi, vì đột nhiên một sự tủi giận xâm chiếm lòng hắn, do cái đám đông người đang chen chúc nhau trong vùng núi cao của hắn. Hắn tự nhủ: “Sự cô đơn của ta đã ra sao rồi? Quả thật ta quá đỗi chán ngán;...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHIẾC BÓNG - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế CHIẾC BÓNG Nhưng khi Người ăn xin tự nguyện vừa chạy xa và Zarathustra còn lạimột mình đơn lẻ, thời hắn nghe một giọng nói mới lạ cất lên từ đằng sau:“Đứng lại, Zarathustra! Chờ tôi với! Chính tôi đây, hỡi Zarathustra, chiếcbóng của ngài đây!” Nhưng Zarathustra không dừng chân chờ đợi, vì độtnhiên một sự tủi giận xâm chiếm lòng hắn, do cái đám đông người đangchen chúc nhau trong vùng núi cao của hắn. Hắn tự nhủ: “Sự cô đơn của ta đã ra sao rồi? Quả thật ta quá đỗi chán ngán; vùngnúi này lúc nhúc những người là người, vương quốc của ta không còn thuộcvề thế giới này nữa, ta cần có những ngọn núi mới. Chiếc bóng của ta đang gọi ta. Nào sá gì chiếc bóng của ta! Cứ đểchiếc bóng chạy đuổi theo ta - ta chạy trốn nó”. Zarathustra tự nhủ lòng như thế và co giò chạy trốn. Nhưng kẻ ở đằngsau Zarathustra cất bước đuổi theo, đến nỗi có ba kẻ chạy theo sau nhau:trước hết là Người ăn xin tự nguyện, rồi đến Zarathustra, kẻ thứ ba và saucùng là Chiếc bóng của Zarathustra. Nhưng ba người chạy chưa được baolăm thì Zarathustra chợt ý thức được sự điên rồ của mình, và bằng một cửchỉ, Zarathustra rũ bỏ lòng tủi giận và sự kinh tởm ra xa. Zarathustra nói lớn: “Sao chứ? Những điều lố bịch kỳ cục nhất há chẳng luôn xảy đến chonhững bậc thánh và những ẩn sĩ già nua như chúng ta hay sao? Thực ra, cơn điên cuồng của ta đã lớn lên trong những vùng núi noncô tịch! Giờ đây ta đang nghe tiếng rổn rảng từ sáu bàn chân già cả củanhững tên điên đang đuổi theo nhau. Nhưng Zarathustra có quyền sợ hãi một chiếc bóng chăng? Vì vậy,sau cùng, ta tin rằng chiếc bóng có đôi chân dài hơn ta”. Zarathustra đã nói như thế và tươi cười hoan hỉ. Hắn dừng bước rồiđột nhiên quay lại - và ô kìa, Zarathustra đã làm chiếc bóng và hồn ngườicủa hắn bổ nhào, vì chiếc bóng ôm hắn quá gần và yếu ớt quá đỗi. Khi tậnmắt quan sát chiếc bóng, Zarathustra đâm ra kinh hãi như đứng trước sự xuấthiện bất ngờ của một bóng ma; hồn người ấy mới ốm o, đen đúa, trũng rỗngvà mỏi mệt ngần nào! Zarathustra hỏi, vẽ dữ tợn: - Mi là ai? Mi làm gì ở đây? Và tại sao mi lại tự xưng là chiếc bóngcủa ta? Mi làm ta không ưa nổi. Chiếc bóng trả lời: - Xin ngài thứ lỗi vì lỡ ra lại là tôi; và hỡi Zarathustra, nếu tôi có làmngài ưa không nổi, tôi xin tán thành và ngợi khen ngài quả là có khiếu thẩmmỹ. Tôi là một lữ khách, từ lâu rồi tôi bám chặt vào đôi gót chân ngài: tôiluôn luôn ở trên đường, nhưng lại không mục đích và vô gia cư, đến nỗi chỉthiếu chút nữa, tôi đã là người Do Thái lang thang, trừ sự kiện tôi khôngphải là dân Do Thái cũng chẳng phải là thiên thu. Rồi sao? Tôi cứ phải luôn luôn dấn bước trên đường mãi mãi? Tôi cứphải trù trừ thất thường, bị xô đẩy và lôi kéo bởi gió bốn phương? Hỡi địacầu, ngươi được tạo ra quá tròn cho chân ta! Tôi đã ngồi trên tất cả mọi bề mặt; tôi đã ngủ yên trên những tấmgương soi và kính cửa hàng, tựa như hạt bụi mệt mỏi. Tất cả đều thu nhỏ tôilại, chẳng có gì làm tôi giàu có, tôi biến mình thành mảnh dẻ ốm o. Nhưng hỡi Zarathustra, chính ngài là người tôi đã theo chân và theođuổi lâu nhất; dẫu cho tôi có trốn lánh ngài, thì không vì thế mà tôi chẳngphải là chiếc bóng tài giỏi nhất của ngài: nơi nào ngài ngồi xuống, tôi cũngnghỉ chân. Cùng với ngài, tôi đã lang thang trong những thế giới xa vời lạnh lẽonhất, như một bóng ma thích chạy nhảy trên những mái nhà bị mùa Đôngnhuộm trắng và chạy nhảy trên mặt tuyết giá băng. Cùng với ngài, tôi đã khát khao tất cả những trái cấm, tất cả những gìxấu xa, diệu vợi nhất; và giả sử tôi có thủ đắc được đức hạnh nào, thì đó làđức hạnh vô úy, đức hạnh chẳng hề kinh sợ bất cứ sự cấm đoán nào. Cùng với ngài, tôi đã đập vỡ điều mà quả tim tôi đã phụng thờ mãimãi, tôi đã lật nhào tất cả những biên giới cùng những ảnh tượng, tôi đã sănđuổi những khát vọng nguy hiểm vô vàn. Thật ra, tôi đã một lần bước quabên kia tất cả những tội ác gớm ghê nhất. Cùng với ngài, tôi đã mất đi đức tin nơi chữ nghĩa, nơi những giá trịđã được thừa nhận và những danh từ đao to búa lớn! Khi con quỷ thay da lộtxác, thì cùng lúc nó chẳng thay đổi tên gọi đấy sao? Bởi vì chính tên gọi ấycũng chỉ là một lớp da. Có lẽ chính con quỷ cũng chỉ là... một lớp da. “Chẳng có gì là thật cả, mọi sự đều được phép làm”: đấy là điều màngày nọ tôi đã tự nhủ lòng để khích lệ mình thêm can đảm. Tôi bị vứt ùm cảđầu óc lẫn tim gan vào trong những vũng nước giá buốt cắt da. Hỡi ôi! Biếtbao lần sau đó tôi đã thấy mình trần truồng đỏ cạch như một con tôm! Hỡi ôi! Tôi đã làm gì với tất cả lòng tốt, với tất cả sự thẹn thùng và tấtcả đức tin nơi những người thiện hảo! Hỡi ôi! Sự ngây thơ giả trá mà xưa kiatôi đã thủ đắc, sự ngây thơ của những con người t ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHIẾC BÓNG - Zarathustra đã nói như thế Zarathustra đã nói như thế CHIẾC BÓNG Nhưng khi Người ăn xin tự nguyện vừa chạy xa và Zarathustra còn lạimột mình đơn lẻ, thời hắn nghe một giọng nói mới lạ cất lên từ đằng sau:“Đứng lại, Zarathustra! Chờ tôi với! Chính tôi đây, hỡi Zarathustra, chiếcbóng của ngài đây!” Nhưng Zarathustra không dừng chân chờ đợi, vì độtnhiên một sự tủi giận xâm chiếm lòng hắn, do cái đám đông người đangchen chúc nhau trong vùng núi cao của hắn. Hắn tự nhủ: “Sự cô đơn của ta đã ra sao rồi? Quả thật ta quá đỗi chán ngán; vùngnúi này lúc nhúc những người là người, vương quốc của ta không còn thuộcvề thế giới này nữa, ta cần có những ngọn núi mới. Chiếc bóng của ta đang gọi ta. Nào sá gì chiếc bóng của ta! Cứ đểchiếc bóng chạy đuổi theo ta - ta chạy trốn nó”. Zarathustra tự nhủ lòng như thế và co giò chạy trốn. Nhưng kẻ ở đằngsau Zarathustra cất bước đuổi theo, đến nỗi có ba kẻ chạy theo sau nhau:trước hết là Người ăn xin tự nguyện, rồi đến Zarathustra, kẻ thứ ba và saucùng là Chiếc bóng của Zarathustra. Nhưng ba người chạy chưa được baolăm thì Zarathustra chợt ý thức được sự điên rồ của mình, và bằng một cửchỉ, Zarathustra rũ bỏ lòng tủi giận và sự kinh tởm ra xa. Zarathustra nói lớn: “Sao chứ? Những điều lố bịch kỳ cục nhất há chẳng luôn xảy đến chonhững bậc thánh và những ẩn sĩ già nua như chúng ta hay sao? Thực ra, cơn điên cuồng của ta đã lớn lên trong những vùng núi noncô tịch! Giờ đây ta đang nghe tiếng rổn rảng từ sáu bàn chân già cả củanhững tên điên đang đuổi theo nhau. Nhưng Zarathustra có quyền sợ hãi một chiếc bóng chăng? Vì vậy,sau cùng, ta tin rằng chiếc bóng có đôi chân dài hơn ta”. Zarathustra đã nói như thế và tươi cười hoan hỉ. Hắn dừng bước rồiđột nhiên quay lại - và ô kìa, Zarathustra đã làm chiếc bóng và hồn ngườicủa hắn bổ nhào, vì chiếc bóng ôm hắn quá gần và yếu ớt quá đỗi. Khi tậnmắt quan sát chiếc bóng, Zarathustra đâm ra kinh hãi như đứng trước sự xuấthiện bất ngờ của một bóng ma; hồn người ấy mới ốm o, đen đúa, trũng rỗngvà mỏi mệt ngần nào! Zarathustra hỏi, vẽ dữ tợn: - Mi là ai? Mi làm gì ở đây? Và tại sao mi lại tự xưng là chiếc bóngcủa ta? Mi làm ta không ưa nổi. Chiếc bóng trả lời: - Xin ngài thứ lỗi vì lỡ ra lại là tôi; và hỡi Zarathustra, nếu tôi có làmngài ưa không nổi, tôi xin tán thành và ngợi khen ngài quả là có khiếu thẩmmỹ. Tôi là một lữ khách, từ lâu rồi tôi bám chặt vào đôi gót chân ngài: tôiluôn luôn ở trên đường, nhưng lại không mục đích và vô gia cư, đến nỗi chỉthiếu chút nữa, tôi đã là người Do Thái lang thang, trừ sự kiện tôi khôngphải là dân Do Thái cũng chẳng phải là thiên thu. Rồi sao? Tôi cứ phải luôn luôn dấn bước trên đường mãi mãi? Tôi cứphải trù trừ thất thường, bị xô đẩy và lôi kéo bởi gió bốn phương? Hỡi địacầu, ngươi được tạo ra quá tròn cho chân ta! Tôi đã ngồi trên tất cả mọi bề mặt; tôi đã ngủ yên trên những tấmgương soi và kính cửa hàng, tựa như hạt bụi mệt mỏi. Tất cả đều thu nhỏ tôilại, chẳng có gì làm tôi giàu có, tôi biến mình thành mảnh dẻ ốm o. Nhưng hỡi Zarathustra, chính ngài là người tôi đã theo chân và theođuổi lâu nhất; dẫu cho tôi có trốn lánh ngài, thì không vì thế mà tôi chẳngphải là chiếc bóng tài giỏi nhất của ngài: nơi nào ngài ngồi xuống, tôi cũngnghỉ chân. Cùng với ngài, tôi đã lang thang trong những thế giới xa vời lạnh lẽonhất, như một bóng ma thích chạy nhảy trên những mái nhà bị mùa Đôngnhuộm trắng và chạy nhảy trên mặt tuyết giá băng. Cùng với ngài, tôi đã khát khao tất cả những trái cấm, tất cả những gìxấu xa, diệu vợi nhất; và giả sử tôi có thủ đắc được đức hạnh nào, thì đó làđức hạnh vô úy, đức hạnh chẳng hề kinh sợ bất cứ sự cấm đoán nào. Cùng với ngài, tôi đã đập vỡ điều mà quả tim tôi đã phụng thờ mãimãi, tôi đã lật nhào tất cả những biên giới cùng những ảnh tượng, tôi đã sănđuổi những khát vọng nguy hiểm vô vàn. Thật ra, tôi đã một lần bước quabên kia tất cả những tội ác gớm ghê nhất. Cùng với ngài, tôi đã mất đi đức tin nơi chữ nghĩa, nơi những giá trịđã được thừa nhận và những danh từ đao to búa lớn! Khi con quỷ thay da lộtxác, thì cùng lúc nó chẳng thay đổi tên gọi đấy sao? Bởi vì chính tên gọi ấycũng chỉ là một lớp da. Có lẽ chính con quỷ cũng chỉ là... một lớp da. “Chẳng có gì là thật cả, mọi sự đều được phép làm”: đấy là điều màngày nọ tôi đã tự nhủ lòng để khích lệ mình thêm can đảm. Tôi bị vứt ùm cảđầu óc lẫn tim gan vào trong những vũng nước giá buốt cắt da. Hỡi ôi! Biếtbao lần sau đó tôi đã thấy mình trần truồng đỏ cạch như một con tôm! Hỡi ôi! Tôi đã làm gì với tất cả lòng tốt, với tất cả sự thẹn thùng và tấtcả đức tin nơi những người thiện hảo! Hỡi ôi! Sự ngây thơ giả trá mà xưa kiatôi đã thủ đắc, sự ngây thơ của những con người t ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Zarathustra triết học theo Zarathustra triết học tài liệu triết học sách triết học triết học thế giới các tư tưởng của triết họcGợi ý tài liệu liên quan:
-
27 trang 341 2 0
-
Tiểu luận triết học - Ý thức và vai trò của ý thức trong đời sống xã hội
13 trang 276 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 2
92 trang 252 0 0 -
Tiểu luận triết học - Vận dụng quan điểm cơ sở lý luận về chuyển đổi nền kinh tế thị trường
17 trang 231 0 0 -
Tìm hiểu về khoa học nghịch lý: Phần 1
93 trang 145 0 0 -
Tiểu luận đề tài : Triết học phật giáo
25 trang 131 0 0 -
12 trang 128 0 0
-
18 trang 124 0 0
-
24 trang 111 0 0
-
13 trang 106 0 0