Quỳnh Hương để chồng sách lên nền nhà, lòng rối bời những câu hỏi, những hoài nghi. Suốt nửa tiếng đồng hồ lục lọi tìm kiếm tất cả các kệ, các tủ, bàn học của cả ba chị em, cô vẫn chưa tìm ra cuốn "Tự bạch" của mình. Đấm vào trán mấy cái, Hương rên rỉ: - Mày nằm ở đâu? Sao không lên tiếng? Ngay lúc đó Quỳnh Như bước vào. Nhìn sách vở bị lục tứ tung cô ngạc nhiên: - Em tìm cái gì dữ vậy? Quỳnh Hương xìu mặt: - Cuốn "Tự bạch" của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiều Mưa Ngày ẤyChiều Mưa Ngày Ấy Trần Thị Bảo Châu Chiều Mưa Ngày Ấy Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/208 http://motsach.infoChiều Mưa Ngày Ấy Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -Quỳnh Hương để chồng sách lên nền nhà, lòng rối bời những câu hỏi, những hoài nghi. Suốtnửa tiếng đồng hồ lục lọi tìm kiếm tất cả các kệ, các tủ, bàn học của cả ba chị em, cô vẫn chưatìm ra cuốn Tự bạch của mình.Đấm vào trán mấy cái, Hương rên rỉ:- Mày nằm ở đâu? Sao không lên tiếng?Ngay lúc đó Quỳnh Như bước vào. Nhìn sách vở bị lục tứ tung cô ngạc nhiên:- Em tìm cái gì dữ vậy?Quỳnh Hương xìu mặt:- Cuốn Tự bạch của em. Chị thấy nó đâu không?Quỳnh Như hếch mũi:- Em giấu kỹ quá. Làm sao chị thấy chứ!- Nhất định phải có người lấy, vì quyển sổ không có cánh làm sao bay được.Quỳnh Như lừ mắt:- Nè đừng vu oan, giá họa cho người khác nghe. Lớn rồi trước khi nói phải suy nghĩ đàng hoàng.Chị lấy của em làm gì.Quỳnh Hương nhăn nhó:- Có khi nào thằng Phi lấy của em không?- Lại nghi ngờ. Nó là con trai chả lẽ cũng bắt chước em viết ba cái vớ vẩn đó.Không trả lời, Quỳnh Hương thừ người cố nhớ xem lần cuối cùng cô còn thấy quyển lưu bút ấyvào lúc nào, nhưng vẫn không nhớ ra.Đó là một quyển sổ bìa nhung tuyệt đẹp. Quyển sổ này của Quốc, anh họ cô tặng năm cô họclớp mười hai. Chính anh Quốc bày cho Hương trò viết lưu bút theo kiểu tự bạch này. Cô rất quýnó vì nó chứa những gương mặt, tâm hồn của mấy chục đứa bạn. Quỳnh Hương kỹ lắm, côthường để quyển sổ bìa nhung đỏ vào trong một bìa sách cũ, nên bây giờ muốn kiếm ra nó, phảichịu khó giở từng cuốn sách lên rồi lật trang bìa ra coi mới được.Ngoài cửa bỗng có tiếng người gọi:- Chị Hương ơi!Quỳnh Như bước ra mở cửa rào:Trang 2/208 http://motsach.infoChiều Mưa Ngày Ấy Trần Thị Bảo Châu- Ủa Bi! Em tìm chị Hương chi vậy?Thằng nhóc ôm khư khư một bọc ni lông không trả lời Như mà nhón chân nhìn vào nhà.- Chị Hương đâu rồi?- Ở trong nhà.- Vậy chị Như gọi chỉ ra tiếp chuyện với em. Quan trọng lắm đó!Quỳnh Như phì cười nhìn cái trán vồ đang nghiêm nghị hất lên trời của Bi, rồi quay vào gọi to:- Hương ơi! Có... chàng trai trẻ tìm em kìa. Ra mau, chàng ấy nói có chuyện rất quan trọng.Quỳnh Hương ngơ ngác bước ra:- Ai tìm em hả chị Hai?Búng tay về phía Bi, Như nói:- Nó đây nè!Hương vội vàng bước tới:- Đưa chị coi.Thằng nhóc ghì cái bọc vào lòng:- Không được! Ảnh dặn chừng nào chị chịu chuộc, em mới đưa.Quỳnh Hương ngạc nhiên:- Ảnh nào hả Bi?Thằng bé lắc đầu:- Em đâu có biết. Hồi nãy ra quán cà phê Mây Chiều mua thuốc lá cho ba, có anh kia hỏi biếtchị Quỳnh Hương trong hẻm này không? Em liền khoe chị ở sát nhà em. Ảnh nói muốn cóbánh ăn đem gói này đưa cho chị. Mới đầu em không chịu sợ ảnh có âm mưu gì, em thấy nótrên bàn của chị. Sao chị Hương? Có muốn chuộc không?Quỳnh Hương muốn bẹo tai thằng quỷ nhỏ hết sức. Cô lững lờ:- Chuộc thì chuộc. Một bịch chocolate M.M nhé?Vẫn ôm cái bọc trong tay, thằng Bi nói một hơi:- Như vậy ít lắm! Anh đó ra giá là chị phải đãi em hai chục cuốn bò bía, mười dĩa bột chiên cótrứng, mười dĩa há cảo cho nhiều ớt, một chục xoài tượng chấm mắm ruốc.Nhớ tới những món khoái ăn nhất được kê ra trong phần tự bạch của mình, Quỳnh Hương tứcmà không làm gì được.- Ảnh biểu em qui ra thành tiền, lấy tiền mua những món mình khoái khẩu.Trang 3/208 http://motsach.infoChiều Mưa Ngày Ấy Trần Thị Bảo ChâuQuỳnh Như ôm bụng cười làm Quỳnh Hương cáu lên:- Cho em cuốn sổ này luôn đó. Chị chả thèm chuộc.- Em lấy làm chi? Đâu còn trang giấy trắng nàoQuỳnh Hương tấn công tới tấp:- Cứ giữ nó đi, đợi cô Bích về chị sẽ qua nói chuyện. Thật qúa quắt. Dám vào nhà lấy đồ của chịrồi bày trò bắt chị chuộc. Chị từng cho em bao nhiêu là hình, không ngờ em trả ơn chị như vậy.Mai mốt nhớ đừng nhờ vả gì nữa hết.Quỳnh Như so vai:- Biết phải nó... chôm không?- Chả lẽ có thằng cha mắc dịch nào đưa nó thật?- Chị không nghĩ nó phịa được vở hài kịch vừa rồi.Quỳnh Hương nghi ngờ:- Vậy chả lẽ em đã làm mất cuốn sổ này và thật sự có người lượm được? Ai vậy kìa? Đã có côngđem tới đầu hẻm sao không can đảm vào tận nhà nhỉ?Giọng Quỳnh Như giễu cợt:- Chắc đọc xong phần tự bạch của mấy chục đứa bây, anh ta sợ chớ gì? Đúng là vớ vẩn. Chịkhông đời nào kê khai từng mục ra giống như kê khai lý lịch. Họ tên, quê quán, ngày tháng nămsinh, sở thích, năng khiếu, ước mơ, mẫu người yêu lý tưởng... và thấy thật trẻ con, thật buồncười.Hồi đó Quỳnh Hương luôn muốn mình lạ hơn mọi người, nên trong phần tự bạch đã ghi dối rấtnhiều điều, cách biểu hiện bằng câu bằng lời cũng hợm hĩnh, rỗng tuếch. Ví dụ ở mục câu danhngôn thích nhất, Hương đã nắn nót ghi:Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy tung trái đất. Rồiphần mơ ước, cô chẳng ngần ngại viết Được là người đầu tiên đặt chân lên Sao Kim .Đúng là tự cao, tự đại. Anh chàng nào đó đọc những lời Hương viết trong đây chắc sẽ nghĩ cô làmột con bé lập dị, hợm hĩnh, không chừng.Chú gấu Gummy đứng nghiêng đầu nheo mắt cười với tư thế y như tấm hình cô dán ở đầu sổ.Thật quá quắt! Quỳnh Hương giận run lên. Cô mở to mắt đọc hàng chữ rất bay bướm ghi ở dưới:Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ và một chữ ký ngoằn ngoèo như nùi kẽm gai rối.Quỳnh Hương lắc đầu:- Hổng dám... Hữu duyên đâu. Vô duyên thì có.Mím môi lại, Hương định xé trang vở, nhưng lúc nghiêng đầu để xé, cô bỗng chớp mi ...