Danh mục

Chiều Tím

Số trang: 160      Loại file: pdf      Dung lượng: 500.79 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiếc Nissan dừng trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng. Người gác dan già vội đẩy cánh cửa sắt chạy trên đường ray, ông vui vẻ chào: - Cậu chủ đã về. Nam Kha mỉm cười với lão Muôn, vốn là một người gắn bó lâu nhất với anh kể từ khi anh còn nhỏ đến bây giờ. Chiếc Nissan lướt nhẹ qua thảm sỏi trắng và đi thẳng vào gara. Có tiếng hát nho nhỏ mượt mà buồn buồn sâu lắng của Bảo Phương cất lên ngoài vườn. Khẽ nhún vai, Nam Kha đi đến gần cô. Vợ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiều TímChiều Tím Châu Liên Chiều Tím Tác giả: Châu Liên Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/160 http://motsach.infoChiều Tím Châu Liên Chương 1 -Chiếc Nissan dừng trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng. Người gác dan già vội đẩy cánh cửasắt chạy trên đường ray, ông vui vẻ chào:- Cậu chủ đã về.Nam Kha mỉm cười với lão Muôn, vốn là một người gắn bó lâu nhất với anh kể từ khi anh cònnhỏ đến bây giờ.Chiếc Nissan lướt nhẹ qua thảm sỏi trắng và đi thẳng vào gara. Có tiếng hát nho nhỏ mượt màbuồn buồn sâu lắng của Bảo Phương cất lên ngoài vườn.Khẽ nhún vai, Nam Kha đi đến gần cô.Vợ anh cũng vừa nhìn thấy anh. Ngừng hát, cô nhoài người cố dùng sức ở hai tay lăn bánh xe.Chiếc xe lăn từ từ đưa cô đến gần anh.Nam Kha nhướng mày hỏi:- Hôm nay em có chuyện gì vui hay sao mà yêu đời đến thế?Đôi mắt Bảo Phương thóang buồn. Vui ư? Không, đã từ lâu cô không hề cảm nhận được niềmvui. Trong cô chỉ có nỗi buồn, nỗi xót xa bất tận. Hát cũng là một cách để nhận chìm nỗi buồnđang mênh mông đang bùng lên thật mãnh liệt trong cô.Cô chớp mi:- Em vẫn... như mọi ngày.Đặt tay lên vai cô âu yếm, Nam Kha hắng giọng hỏi:- Em có nhớ những gì anh dặn sáng nay không đó?Cô hiền lành:- Em nhớ chứ... Anh dặn phải uống thuốc và bảo chị bếp massa đôi chân cho em.Nam Kha chăm chú nhìn cô:- Thế em đã làm đúng như lời anh dặn chưa?- Dạ, em uống thuốc. Còn massa thì em định... một lát nữa mới làm.Nam Kha trách nhẹ:- Anh biết mà. Nếu anh không nhắc, không chừng em cũng quên uống thuốc luôn.Cô khẽ cắn môi:- Uống thuốc hoài như thế, nhưng em có thấy bệnh tình tiến triển chút nào đâu.Trang 2/160 http://motsach.infoChiều Tím Châu LiênNam Kha hắng giọng:- Bệnh của em đâu thể một sớm một chiều hồi phục được, em cần phải kiên nhẫn điều trị theolời dặn của bác sĩ đó.Bảo Phương gượng gạo cười. Nam Kha nói thế chẳng qua chỉ an ủi động viên cô thôi, chứ thậtra có lẽ anh cũng đã không còn tin tưởng vào chuyện cô sẽ hồi phục.Nếu trước đây, anh đã mời một đội ngũ bác sì y tá khoa vật lý trị liệu chạy chữa cho cô và khôngtiếc gì tiền bạc thì bây giờ mọi chuyện lại hoàn toàn khác.Ba tháng đã trôi qua.Lòng kiên nhẫn của con người chừng như cũng có giới hạn. Nam Kha đã tự ý chấm dứt việc mờicác bác sĩ chuyên khoa và các y ta. Công việc massa cho cô giờ đây được anh phó thác cho...chị bếp.Đẩy chiếc xe lăn vào nhà, Nam Kha vưà chợt hỏi:- Mẹ đâu em?Bảo Phương nhỏ nhẹ:- Dạ, có lẽ mẹ đang chỉ cho chị bếp nấu món cá hanh hấp gừng mà anh thích nhất.Nam Kha vui vẻ:- Tuyệt quá. Cá hanh hấp gừng à? Lâu lắm rồi, anh không được ăn món cá hấp do em nấu. Từngày em bị bệnh đến nay...Nam Kha bỏ lửng câu nói và nhìn xuống đôi chân bất động của Bảo Phương, khuôn mặt anhđanh lại.Cô chớp mi:- Em xin lỗi anh...Nam Kha nhún vai:- Không sao. Chuyện em tàn tật đâu phải là lỗi của em. Anh chỉ tiếc là những bữa ăn của anhkhông còn do em đích thân nấu nướng. Em biết rồi đấy, mẹ nấu ăn dù ngon nhưng đâu có tuyệtvời như em.Bảo Phương nhỏ nhẹ:- Mẹ nấu ăn rất ngon mà...Nam Kha tặc lưỡi:- Người già có gu ăn uống kiểu khác. Mẹ cũng thế, mấy món ăn mẹ nấu chỉ tàm tạm làm saobằng được em. Đấy là anh chưa nói đến chuyện mẹ cho quá nhiều gia vị khiến có khi anh phảinhắm mắt mà nuốt.Trang 3/160 http://motsach.infoChiều Tím Châu LiênBảo Phương ngước mắt nhìn Nam Kha với ánh mắt biết lỗi. Cô cảm thấy ghét bản thân mình.Giọng bực tức của anh khiến cô càng mang một tâm trạng nặng nề.Cô khẽ nói:- Để em nói với mẹ cho ít gia vị vào món cá hấp thôi.Vẻ mặt cam phận của Bảo Phương không hiểu sao lại làm Nam Kha khó chịu. Anh không hiểutại sao mình lại có cảm giác đó. Hình như chính vì sự nhẫn nhục của cô mà anh không có cớ gâygổ để đập phá hay làm một điều gì đó để giải tỏa những ấm ức đang chất chứa trong lòng.Nam Kha đột nhiên hỏi:- Sáng nay nhà mình có ai đến chơi không?Bảo Phương gật nhẹ đầu:- Dạ, có Mỹ Mỹ. Nó đến chơi với em cũng khá lâu.Mỹ Mỹ là em họ con ông chú ruột của Nam Kha. Mỹ Mỹ rất mến hai vợ chồng anh, nhất là đốivới Bảo Phương.Nam Kha phán:- Mỹ Mỹ hay đến đây chơi với em, thế mà em chẳng học được ở nó điều gì.Cắn nhẹ môi, Bảo Phương cụp mi tránh ánh mắt cau có của anh. Chừng như sợ Bảo Phươngkhông hiểu anh muốn nói gì, Nam Kha cao giọng tiếp:Mỹ Mỹ lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, còn em thì lúc nào ...

Tài liệu được xem nhiều: