Danh mục

Chim Xa Rừng

Số trang: 112      Loại file: pdf      Dung lượng: 474.61 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó ngồi giữa hai người công an trên chiếc cup 70 màu xanh rêu. Chiếc xe lao vào cổng, không dừng lại sau cái đưa tay ra vẻ thân thiện của người công an lái xe dành cho người bảo vệ. Xe dừng ngay cửa văn phòng khi vượt qua khu trại gỗ, xưởng làm ván ép và trường phổ cập cấp I Tương Lai. Đón hai người công an và nó là một thanh niên dáng nhỏ nhắn, đẹp như con gái, quần áo chỉnh tề. Người công an ốm nhách đưa cho anh ra cuộn giấy tròn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chim Xa RừngChim Xa Rừng Mỹ Hạnh Chim Xa Rừng Tác giả: Mỹ Hạnh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/112 http://motsach.infoChim Xa Rừng Mỹ Hạnh Chương 1 -Nó ngồi giữa hai người công an trên chiếc cup 70 màu xanh rêu. Chiếc xe lao vào cổng, khôngdừng lại sau cái đưa tay ra vẻ thân thiện của người công an lái xe dành cho người bảo vệ.Xe dừng ngay cửa văn phòng khi vượt qua khu trại gỗ, xưởng làm ván ép và trường phổ cập cấpI Tương Lai.Đón hai người công an và nó là một thanh niên dáng nhỏ nhắn, đẹp như con gái, quần áo chỉnhtề. Người công an ốm nhách đưa cho anh ra cuộn giấy tròn nhỏ:- Nặng ký lắm đó, coi chừng nghe Đàng.Đàng dừng như chẳng quan tâm đến điều ấy, vành môi đỏ chót của anh rạng nụ cười xã giao:- Dạ không sao, miễn anh lên đây in ít là được rồi.Sau câu nói cả ba đều cười, thủ tục giấy tờ diễn ra nhanh chóng. Hai người công an bước lạinhìn nó trước khi cho xe chạy. Người mập nói:- Anh thấy em cũng đàng hoàng, ráng mà làm lại cuộc đời mới.Nó mỉm cười rất nhã nhặn và lịch sự:- Dạ rõ! Đồng chí công an, tôi luôn cố gắng.Khi quay nhìn lại, nó đã thấy bên anh chàng đẹp trai như cô gái có thêm một người nữa. Nụcười tắt mất, nó cảm thấy con người này có cái gì đó phải e dè.Cả hai có dăm phút nhìn nhau. Người đàn ông, trong mắt nó, dáng to cao, ăn mặc chỉnh tề,giản dị, với màu da ngâm đen và viền môi mỏng hơi mím lại, nhìn nó không hề dấu vẻ đánh giá.Bất giác nó nhìn lại mình (cái mặt thì nó chẳng cần phải nhìn, bởi suốt cả tuần nay nằm ở trạmtrung chuyển, nó đã nhìn nó chán chê qua miếng gương tròn bằng đồng xu may mắn còn sóttrong túi áo). Mái tóc gọn gàng do anh công an ở trạm trung chuyển có cảm tình với nó, nên cốgắng hớt đẹp. Trên vầng trán hơi dô và gương mặt xương dài, nêu không có vết sẹo khá lớn chữX nằm ngay má, thì đẹp chẳng kém gì Đàng. Đôi mắt một mí sắc lẻm, thường giương to lên khivành môi sắp nở nụ cười. Giờ nó đã nhìn rõ bề ngoài của mình, đôi dép da chẳng biết màu gì,quần rêu gãy thụng, sọc còn mới nhưng bốc mùi. Với chiếc áo ca rô mờ xanh nhạt, cổ đen thui,sự hào nhoáng của nó đã mất sạch sau một tuần nằm ở trạm trung chuyển.Nó bất giác nhún vai bày tỏ cử chỉ ngương nghịu về cái bẩn thỉu của mình. Giọng lịch sự như bảnchất có từ trong máu:- Có lẽ ông là hiệu trưởng. Xin lỗi, tôi cũng không muốn để ông khó chịu ở phút gặp gỡ banđầu.Đàng nghiêm mặt, bất kể vẻ văn hoa của nó:Trang 2/112 http://motsach.infoChim Xa Rừng Mỹ Hạnh- Đây là thầy Dũng hiệu trưởng, cho phép em ngồi để thầy nói chuyện trước khi các bạn đội viênđưa em về phòng.- Rõ! - Có chút vui trong chữ rõ. Nó ngồi xuống, mắt giương to đảo quanh phòng.Đàng đưa cuộn giấy nhỏ cho Dũng rồi đi ra. Anh cầm lấy có chút lơ đãng hỏi:- Em tên gì?Nó thoáng nở nụ cười, nụ cười như thấu hiểu sâu sắc về cái tên gọi của bất cứ ai khi sinh ra đời.- Thưa ông Hiệu trưởng, cái tên được pháp luật thừa nhận tôi đã quên mất rồi.Gương mặt sạm đen rất đàn ông ấy không có vẻ gì bực bội.- Vậy em có cái tên khác để gọi chứ?- Những ai biết tôi đều gọi tôi là Đông “bác học”. Riếng giới đại diện pháp luật, trật tự xã hội, cứkhăng khăng gọi tôi là Mai Tình, biệt danh Tình hiệp sĩ.Dũng đã ngồi đối diện với nó, tuy cùng một phía dãy ghế đặt sát bên chiếc bàn dài bằng mê-catrắng bóng. Một lần nữa anh nhìn chăm vào nó. 15? 16? 17? Hoặc có thể hơn? Anh khôngmuốn xem hồ sơ bên công an chuyển qua. Anh muốn bằng trực giác cảm nhận nó là thế nào,có gì khác với hơn hai trăm đứa trẻ của anh. Anh thấy nó khác, thứ nhất là cái vẻ “bác học” củanó, thứ hai là nó chẳng có chút gì sợ hãi nơi đây, ngay cả với anh.- Từ nay tôi gọi em là Đông, em gọi tôi là thầy, là anh cũng được và xưng em.- Nếu được, tôi xin phép nói là tôi rất hân hạnh.- Tại sao lại nếu được?Nó đưa tay làm cái cử chỉ ra vẻ chính nó cũng không hiểu nổi.- À! Những người đại diện trật tự luật pháp luôn dạy tôi: “Không phải vậy, phải nói dạ rõ, hiểuchưa?” Nó nói trong tư thế cố ngồi nghiêm chỉnh là vẫn có vẻ uể oải. Nhưng lối giả giọng nói vàlối làm bộ trên gương mặt giống y một anh công an nói chuyện với một tên tội phạm hình sự,khiến Dũng suýt cười. Anh vờ nghiêm đứng lên:- Trước khi em về phòng ba, thầy có vài điều muốn nói. Thứ nhất, ráng quên chuyện ngày trướccủa mình để làm lại con người. Thứ hai, đừng bỏ trốn. Còn các điều khác có phụ trách phòng vàcác bạn đội viên khác sẽ nói với em.Nó đứng dậy:- Thưa... có phải mọi thứ được gọi bằng kỷ luật?- Cái đó được gọi là trật tự xã hội.Nó t ...

Tài liệu được xem nhiều: