Thông tin tài liệu:
CHÍNH SÁCH NGĂN CHẶNChính sách ngăn chặn Liên Xô đã trở thành chính sách của Mỹ trong những năm hậu chiến tranh. George Kennan, quan chức cao nhất của Đại sứ quán Mỹ ở Matx-cơ -va đã xác nhận một quan điểm mới trong một bức điện dài gửi tới Bộ Ngoại giao Mỹ năm 1946. Sau khi trở về Mỹ, ông đã trình bày kỹ hơn những phân tích của mình trong một bài báo được đăng tải dưới chữ ký X trong tờ tạp chí có uy tín lớn Foreign Affairs. Chỉ ra cảm giác truyền thống của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHÍNH SÁCH NGĂN CHẶN CỦA MỸ CHÍNH SÁCH NGĂN CHẶN Chính sách ngăn chặn Liên Xô đã trở thành chính sách của Mỹ trong nhữngnăm hậu chiến tranh. George Kennan, quan chức cao nhất của Đại sứ quán Mỹ ởMatx-cơ -va đã xác nhận một quan điểm mới trong một bức điện dài gửi tới BộNgoại giao Mỹ năm 1946. Sau khi trở về Mỹ, ông đã trình bày kỹ hơn những phântích của mình trong một bài báo được đăng tải dưới chữ ký X trong tờ tạp chí cóuy tín lớn Foreign Affairs. Chỉ ra cảm giác truyền thống của nước Nga về sựkhông an toàn, Kennan đã biện luận rằng Liên Xô sẽ không thay đổi lập trườngcủa họ dù trong bất kỳ tình huống nào. Ông viết, Matx-cơ -va đã tin tưởng mộtcách cuồng tín rằng bắt tay với nước Mỹ sẽ không thể đem lại sự ổn định; họmuốn rằng sự hài hòa bên trong xã hội Mỹ sẽ bị phá vỡ. áp lực của Matx-cơ -vanhằm mở rộng quyền lực của mình buộc phải bị ngăn lại bằng một chính sách kiênquyết và cảnh giác nhằm ngăn chặn xu hướng bành trướng ảnh hưởng của LiênXô... Đầu tiên, Học thuyết về Chính sách Ngăn chặn được áp dụng ở vùng Đông ĐịaTrung Hải. Đầu năm 1946, Mỹ yêu cầu và buộc Liên Xô phải rút quân khỏi phíaBắc Iran, phần lãnh thổ mà Liên Xô đã chiếm đóng trong chiến tranh. Mùa hè nămđó, Mỹ đã tỏ rõ sự ủng hộ Thổ Nhĩ Kỳ chống lại những đòi hỏi của Liên Xô trongviệc kiểm soát vùng eo biển giữa Biển Đen và Địa Trung Hải. Vào đầu năm 1947,chính sách của Mỹ kết tinh khi Anh thông báo với Hoa Kỳ rằng họ không còn khảnăng tiếp tục ủng hộ Chính phủ Hy Lạp chống lại sự bành trướng mạnh mẽ củaCộng sản nữa. Trong một bài diễn văn hùng hồn trước Quốc hội, Truman đã tuyên bố Tôi tinrằng Hoa Kỳ phải có một chính sách ủng hộ các dân tộc tự do đang đấu tranhchống lại sự bành trướng từ các nhóm thiểu số có vũ trang hay từ những áp lựcbên ngoài. Các nhà báo nhanh chóng gọi bài phát biểu này là Học thuyết Truman.Tổng thống đã yêu cầu Quốc hội cung cấp 400 triệu đô-la để viện trợ kinh tế vàquân sự, chủ yếu cho Hy Lạp nh ưng cũng dành cho cả Thổ Nhĩ Kỳ. Sau một cuộctranh luận gay gắt giống như cuộc tranh luận đã từng nổ ra giữa phái ủng hộ tưtưởng biệt lập và phái ủng hộ tư tưởng can thiệp hồi tr ước Chiến tranh Thế giớiThứ hai, khoản tiền này đã được Quốc hội nhất trí thông qua. Sau đó, những lời chỉ trích từ cánh hữu đã chỉ trích rằng, để thuyết phục ngườiMỹ ủng hộ chính sách ngăn chặn, Truman đã cường điệu hóa mối đe dọa của LiênXô đối với Hoa Kỳ. Những lời tuyên bố của ông làm dấy lên một làn sóng cuồngloạn chống Cộng sản trên khắp nước Mỹ. Tuy nhiên, một số người khác thì chorằng quan điểm trên đã không tính đến sự phản đối dữ dội có thể sẽ nổ ra nếu HyLạp, Thổ Nhĩ Kỳ và các nước khác rơi vào quỹ đạo của Liên Xô mà không có sựphản đối nào từ phía Mỹ. Chính sách ngăn chặn cũng kêu gọi những khoản viện trợ kinh tế khổng lồnhằm hỗ trợ cho việc phục hồi các nước bị tàn phá sau chiến tranh ở Tây Âu. Vìrất nhiều quốc gia trong khu vực này không ổn định về kinh tế và chính trị, nênHoa Kỳ lo sợ rằng các Đảng Cộng sản địa phương được Matx-cơ -va chỉ đạo sẽ lợidụng chiến công chống quân Quốc X Ã của mình để giành quyền lực. “Người bệnhđang nguy cấp trong lúc các bác sỹ vẫn còn đang cân nhắc, Ngoại trưởng GeorgeC. Marshall đã nhận xét như vậy. Vào giữa năm 1947, Marshall đã đề nghị cácnước châu Âu đang gặp khó khăn cần khởi thảo một chương trình không chống lạibất kỳ quốc gia nào hay bất kỳ học thuyết nào, mà chỉ chống lại nạn đói, sự nghèokhổ, nỗi tuyệt vọng và sự hỗn loạn. Người Liên Xô đã tham gia vào cuộc họp trù bị đầu tiên, sau đó họ cũng đã rútlui và không chia sẻ các dữ liệu kinh tế, và đã chịu sự kiểm soát của phương Tâytrong việc chi tiêu khoản viện trợ. Mười sáu quốc gia còn lại đã thảo ra một bảnyêu cầu và cuối cùng, con số 17 tỷ đô-la cho giai đoạn bốn năm đã được đưa ra.Vào đầu năm 1948, Quốc hội Mỹ đã bỏ phiếu thông qua việc cấp kinh phí cho Kếhoạch Marshall, nhằm viện trợ phục hồi kinh tế cho các n ước Tây Âu. Nhìnchung, đây là một trong số những sáng kiến chính sách ngoại giao thành công nhấtcủa Mỹ trong lịch sử. Nước Đức thời hậu chiến là một vấn đề đặc biệt. Nó bị chia thành các khu vựcchiếm đóng của Mỹ, Liên Xô, Anh và Pháp với thủ đô cũ của Đức là Berlin (chínhthành phố này cũng bị chia thành bốn khu vực), nằm gần trung tâm khu vực doLiên Xô chiếm đóng. Khi các cường quốc phương Tây công bố ý định của họnhằm tạo ra một Nhà nước Liên bang Hợp nhất từ các khu vực do họ chiếm đóngthì Stalin đã có phản ứng. Vào ngày 24/6/1948, các đơn vị quân đội Liên Xô đãbao vây Berlin, cắt đứt tất cả các đường bộ và đường sắt từ phương Tây dẫn tớithành phố này. Các nhà lãnh đạo Mỹ lo sợ rằng, việc mất Berlin có thể là khúc dạo đầu choviệc mất toàn bộ nước Đức và tiếp theo là toàn bộ châu Âu. Vì vậy, trong cuộcphô diễn bày tỏ quyết tâm của phương Tây, được biết dưới cái tên Cầu không vậnBerlin, các lực lượng không quân Đồng minh đã chiếm lĩnh bầu trời để tiếp tế choBerlin. Các máy bay Mỹ, Pháp và Anh ...