Lý do để thôi yêu anh, thôi nhớ anh và quên anh. Lang thang khắp phố phường cả ngày, nó mệt lả ngồi vật xuống ghế đá trong công viên. Đã cả tuần nay nó cố gắng đi tìm câu trả lời cho trái tim. Nó muốn biết vì sao anh rời xa nó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho em một lí do Cho em một lí doLý do để thôi yêu anh, thôi nhớ anh và quên anh.Lang thang khắp phố phường cả ngày, nó mệt lả ngồi vật xuống ghế đá trong côngviên. Đã cả tuần nay nó cố gắng đi tìm câu trả lời cho trái tim. Nó muốn biết vì saoanh rời xa nó.Hà Nội một ngày không nắng, bầu trời xám xịt đầy mây bay. Sắp có một cơn giông tố,sắp có một trận mưa rào. Nó cũng đang mong mưa, để có thể làm dịu lại cái nóng bứcđangtrào lên trong lòng nó. Nó nhớ anh tới quay quắt, nó muốn nhìn thấy bóng dángquen thuộc của anh, muốn sà vào lòng anh để thấy bình yên. Nhưng nó vẫn không tìmthấy anh.Anh biến mất chỉ sau một cái tin nhắn “Mình chia tay đi, nhẹ nhàng em nhé”.Nó tưởng mình đọc nhầm, nó tắt điện thoại đi rồi lại mở ra đọc. Nó chau mày nhắn lại“anh lại trêu em chứ gì”, “định dọa em hả”, “anh chẳng thoát được khỏi emđâu”…nó nhắn liên tục cả chục tin nhưng vẫn không thấy hồi âm, nó bắt đầu hoangmang …gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Nó hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã,nó ôm con gấu bông anh tặng mà òa khóc. Nó cố lục lọi tìm lại nối nhớ xem mình đãlàm gì sai, xem vì sao anh lại muốn chia tay, nó chỉ biết khóc. Mới hôm qua đây thôianh vẫn còn còn bảo sẽ luôn ở bên nó vậy thì cớ sao…Không chịu được nữa nó lấy xephóng tới nhà anh.Nó chạy thục mạng lên tầng ba của dãy nhà. Căn phòng của anh đóng kín cửa, ngườita bảo anh đã chuyển đi chỗ khác. Nó ngồi phịch xuống cầu, nó mong anh sẽ quay lại,có thể anh sẽ quên gì đó…nước mắt nó lại nhòe đi, nó cười chua chát “anh hèn lắm,ngốc ạ. Anh nghĩ là em bỏ cuộc sao?” ***Bên kia đường là một chàng trai ngồi khuất trong quán cà phê. Vẻ mặt thanh tú nhưngkhắc khổ. Anh ngồi đó nhìn lên tầng ba ngôi nhà đối diện, nơi có cô gái đang gục mặtkhóc trong mưa. Anh nhấp li cà phê mà mình vẫn ưa thích, nhưng hôm nay khônghiểu vì sao lại đắng ngắt nơi cổ họng.Anh bồn chồn lo lắng khi mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tâm trí rối bời, khuôn mặtthoáng chút hốt hoảng, ánh mắt lo âu, môi cắn môi muốn bật máu “Ngốc ạ, sao emkhông về đi, em sẽ ốm mất”. Anh muốn chạy tới ôm lấy cô bé, che chở cho cô nhưnganh không thể… ***Nó ngồi đấy, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nó muốn kìm nén lại, muốn mạnh mẽlên…nhưng nghĩ tới anh nước mắt lại rơi lã chã. Mưa rơi, nó cười trong nước mắt“ông trời cũng đang khóc cùng nó”. Nó muốn ngồi trong mưa, nó nghĩ cứ để mưa gộtrửa đi tất cả. Biết đâu nó sẽ thấy sáng suốt hơn để tìm ra một lí do…nó cứ ngồi nhưthế dằn vặt chính mình. Cho tới khi màn đêm buông xuống, nó mới lê từng bước nặngnhọc về. Đầu óc trống rỗng, nó không muốn nghĩ tới anh nữa…mặc dù nụ cười và ánhmắt của anh vẫn hiện hữu trong nó.Nó mệt mỏi vùi mình vào chăn ấm, lấy một quyển sách ra đọc, nhưng không thể tậptrung được, nó lại nghĩ về anh. Nó vẫn chưa tin nổi là anh đã rời xa nó, nó vẫn thấyanh như ở đâu đây. Nhìn đâu nó cũng chỉ thấy hình ảnh của anh. Dụi đầu vào con gấuanh tặng nó thổn thức “anh ấy chỉ đùa tao thôi…chỉ là đùa thôi mi mi nhỉ”…rồi òalên nức nở.Thức dậy với tâm trạng uể oải. Bầu trời hôm nay đã có những tia nắng nhẹ, nó nhắmmắt hít sâu cái không khí trong lành của buổi sáng. Như muốn quên đi tất cả. Nómong tất cả chỉ là cơn ác mộng… Nó buồn khi biết anh đã thật sự rời xa nó. Anhkhông còn nhắn tin chúc nó ngủ ngon, không gọi nó dậy vào mỗi buổi sáng chỉ để nóicâu “anh yêu em”, nó bước đi trong vô thức và đầu vẫn ngập tràn những kỉ niệm vềanh. Một chiếc lá vàng khẽ rơi vương vào tóc nó, ngước lên… nó cười buồn vì khônghiểu sao mình lại tới đây.Trước mắt nó là con đường rộng thẳng tắp, hai bên là những cây cổ thụ nhuộm mộtmàu vàng héo hắt. Mùa thu đã tới, anh và nó yêu nhau đã được một năm. Đây là conđường anh và nó gặp nhau lần đầu tiên và cũng là nơi nó và anh đi dạo vào mỗi buổichiều. Cảnh vật thân quen làm cho nó thấy dễ chịu hơn. Nó ngồi thẫn thờ giữa đống lávàng và tự hỏi anh có quay lại chỗ này nữa không? Nước mắt lăn dài trên má, nó nhớvòng tay ấm áp của anh.Sau một tuần vùi đầu vào nỗi nhớ, nó thấy mình thật tệ hại, nhìn vào gương nó khôngnhận ra cả chính mình. Nó không thể chờ đợi anh nữa, nó không tin anh lại bỏ nó màđi, nhất định anh có lí do gì đó không muốn cho nó biết. Nó phải tìm ra anh, phải gặpanh, nó muốn biết lí do anh rời xa nó. Phải…chỉ cần một lí do thôi, nó tự nhủ rồinhẩm tính lên kế hoạch tìm anh từ đâu. ***Trong một căn nhà nhỏ nằm ở ngoại thành.- Em ăn chút gì nhé? Cả ngày hôm nay em đã ăn gì đâu.- Thôi em chưa muốn ăn, tí em ăn sau - Cô gái mệt mỏi trả lời.- Chàng trai ôm cô gái vào lòng vỗ về em đừng suy nghĩ nhiều nữa, cố gắng lên em,tất cả rồi sẽ qua thôi.- Cảm ơn anh những ngày vừa qua đã ở bên em, nếu không có anh…em không biết…phải làm thế nào - Cô gái nghẹ ngào nói trong nước mắt.- Thôi, em nghỉ đi, anh sẽ luôn ở bên em, hứa với anh đừng nghĩ ngợi gì hết?- Nhưng …em ổn mà anh, anh phải trở về vớ ...