Chú chim sẻ nhỏ
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 1.65 MB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Mới bảnh mắt ra nó đã gõ cửa ầm ầm như kiểu trời sắp sập đến nơi rồi. Nó bảo: -Tao sắp lấy chồng và sắp dời bỏ thành phố này để đi đến một thành phố khác. Nói rồi nó ngồi thừ ra. Tôi hỏi: -Sắp lấy chồng thì làm sao mà buồn? Nó bảo: -Hôm nay đi đường gặp một con chim sẻ què, tí nữa thì kẹp phải nó
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú chim sẻ nhỏChú chim sẻ nhỏ Chú chim sẻ Mới bảnh mắt ra nó đã gõ cửa ầm ầm như kiểu trời sắp sập đến nơi rồi. Nóbảo: -Tao sắp lấy chồng và sắp dời bỏ thành phố này để đi đến một thành phố khác. Nói rồi nó ngồi thừ ra. Tôi hỏi: -Sắp lấy chồng thì làm sao mà buồn? Nó bảo: -Hôm nay đi đường gặp một con chim sẻ què, tí nữa thì kẹp phải nó. Tộinghiệp! Không biết có tránh nổi dòng người vừa đông vừa phóng như rồ ấy không? Nó ngồi ở phòng tôi suốt một buổi sáng. Im lặng và nhìn ra cửa sổ. Đến trưathì nó đi, trước lúc đi nó bảo: -Giá như lúc ấy dừng lại nhặt con chim thì vẫn tốt hơn. Chắc nó đã chết mấtrồi. Tôi không để cho hình ảnh con chim sẻ què của cô bạn gái ám ảnh mình quánăm phút, bởi tôi có quá nhiều chuyện để lo. Lo làm sao để mỗi tháng kiếm đượctrên ba triệu, làm sao nộp đủ bài cho sếp, làm sao để về thăm nhà được một lầntrong cái guồng quay tất bật này. Bấy nhiêu thứ thì thử hỏi còn thời gian đâu mànghĩ đến chuyện của một con chim sẻ. Thật nhảm nhí vô cùng. Bẵng đi một thời gian, nó lại đến chơi nhà, không điện thoại trước, không hẹnhò mà chỉ bằng cái kiểu gõ cửa uỳnh uỳnh như trời sắp sập đến nơi rồi. Tôi đùa: -Đến năm 2012 chắc thượng đế sẽ thuê bà làm người đánh hồi chuông cuốicùng của ngày tận thế. Nó cười bảo: -Nhảm nhí thế là cùng. *** “Chắc hẳn mẹ đã rất sợ hãi và cô độc sống trong những giây phút cận kề cáichết. Sông nước mùa lũ thì đầy, mẹ ngụp lặn với thủy thần trong từng ấy thời gianchờ đợi một bàn tay, một tiếng ai đó kêu cứu mà biết bao người dân chài làm ngơkhông cứu mẹ. Lúc ấy chắc hẳn mẹ đã nhớ đến con, nhớ đến mái nhà tranh bên kiasông, gió lùa mấy mùa thêm lạnh. Chắc hẳn những giấy phút ấy trong mẹ có biếtbao nhiêu nỗi sợ hãi, sợ cái chết, sợ sự cô độc, sợ cả việc nếu mẹ chết đi rồi ai sẽnuôi con… Hồi ấy trong nỗi đau đớn, hoảng sợ tột cùng khi mất mẹ, con vẫn cònđủ tỉnh táo để hỏi được rằng tại sao không một người dân chài nào cứu mẹ? Tạisao? Những ngày mưa mẹ vẫn cặm cụi lên rừng hái thuốc thận cho những ngườisông nước. Mẹ phải tranh thủ đi hái những ngày mưa để phơi ngày nắng. Nhiềukhi không phơi kịp mẹ ngồi sấy thuốc trong bếp khi đôi chân đã sưng tấy vì câyrừng đâm phải. Mẹ đã chữa khỏi cho biết bao nhiêu người mà không lấy đồng nào,mẹ đã yêu thương họ bằng tình yêu của người chị, người mẹ. Nhưng trong chínhlúc mẹ sắp chìm nghỉm giữa cơn xoáy lũ, bọn trẻ con kể lại rằng đã có ít nhấtmười người đàn ông thuyền chài đã đứng làm ngơ. Con thật sự đã căm giận họđến nhường nào và con còn căm giận cả chính mình sao hôm ấy lại không đội mưađi tìm mẹ… Tại sao?” Nó chưa bao giờ kể với tôi nghe về cuộc đời của nó. Dù thi thoảng nổi hứnglên tôi cũng gặng hỏi. Nó bảo: -Bao giờ chết rồi tao khác kể cho. Tôi phì cười, bảo: -Chết rồi biết ma gì mà kể. Nó lại thở dài, hát vu vơ, đôi khi nổi hứng nó chọc ghẹo khiến tôi chẳng yênthân làm nổi việc gì. Chọc chán nó nằm quay lưng vào tường ôm con gấu cũ ríchcủa tôi ngủ li bì. Đấy thường là những ngày mưa. Đêm nọ, cơn mưa mùa hè ập đến ầm ĩ cả mái tôn, tôi ngồi viết lách linh tinhkhông hiểu sao lòng cứ nóng như lửa đốt. Cánh cửa lớn hút sự chú ý của tôi khinhững tiếng gõ nhẹ tưởng chừng như đợt mưa rào táp vào. Chần chừ một lúc tôicũng ra mở cửa. Nó đứng đấy, ướt lạnh, mặt cúi gằm, đôi bàn chân trần đang tímlại. Phải khó khăn lắm mới lôi được nó vào nhà. Chúng tôi đã im lặng khá lâu. Thi thoảng nước mưa trên cây xà cừ trước cửanhà trọ lại đổ ào xuống, làm tôi giật mình. Những lúc ấy tôi nghoảnh lại nhìn xemnó còn thức hay ngủ, khuôn mặt đã khô hay vẫn còn ướt nhoè. Thậm chí có lúcthấy nó ngồi gục bất động trên chiếc bàn gần cửa sổ tôi phải cố gắng nhìn xem nócòn sống hay đã chết. Tệ thế đấy. Sáng hôm sau đang lồm cồm bò dậy tắt chiếc chuông hẹn giờ và mặc vội bộquần áo để chạy đến cơ quan thì nó lên tiếng: -Bà có muốn nghe tôi kể chuyện đời tôi không? Nhìn cái kim đồng hồ đã chỉ quá 7h30, tức là tôi chỉ còn có ba mươi phút,chen qua bốn năm quãng tắc đường để đến cơ quan. Nếu chậm một phút cũng bịtrừ lương, hỏi làm sao tôi có thể gật đầu rồi ngồi nghe nó kể. Tôi lao ra ngoàinhanh như một cơn gió. *** Trời lại mưa to. Cơn mưa hắt vào cánh cửa như có ai đó đang lay gọi kêu cứurồi đuội sức quá lại lặng im, một lúc sau lại tạt vào. Ruột gan tôi nhấp nhổm khôngyên. Ý nghĩ về đêm mưa hôm nào, về cô bạn gái đứng im lặng dưới mưa làm tôigiật mình chạy lại mở toang cánh cửa. Không có ai, những cơn mưa vẫn tiếp tụchắt vào cái khoảng trống, ướt hết cả thềm nhà. Tôi toan định đóng cánh cửa thì bắtgặp một chú chim yếu ớt, nằm co ro bên bậc cửa. Tôi đã đóng cánh cửa lại và leolên giường đi ngủ dù trong lòng hơi day dứt. Nhưng những đợt mưa lại táp vàocánh cửa mạn ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú chim sẻ nhỏChú chim sẻ nhỏ Chú chim sẻ Mới bảnh mắt ra nó đã gõ cửa ầm ầm như kiểu trời sắp sập đến nơi rồi. Nóbảo: -Tao sắp lấy chồng và sắp dời bỏ thành phố này để đi đến một thành phố khác. Nói rồi nó ngồi thừ ra. Tôi hỏi: -Sắp lấy chồng thì làm sao mà buồn? Nó bảo: -Hôm nay đi đường gặp một con chim sẻ què, tí nữa thì kẹp phải nó. Tộinghiệp! Không biết có tránh nổi dòng người vừa đông vừa phóng như rồ ấy không? Nó ngồi ở phòng tôi suốt một buổi sáng. Im lặng và nhìn ra cửa sổ. Đến trưathì nó đi, trước lúc đi nó bảo: -Giá như lúc ấy dừng lại nhặt con chim thì vẫn tốt hơn. Chắc nó đã chết mấtrồi. Tôi không để cho hình ảnh con chim sẻ què của cô bạn gái ám ảnh mình quánăm phút, bởi tôi có quá nhiều chuyện để lo. Lo làm sao để mỗi tháng kiếm đượctrên ba triệu, làm sao nộp đủ bài cho sếp, làm sao để về thăm nhà được một lầntrong cái guồng quay tất bật này. Bấy nhiêu thứ thì thử hỏi còn thời gian đâu mànghĩ đến chuyện của một con chim sẻ. Thật nhảm nhí vô cùng. Bẵng đi một thời gian, nó lại đến chơi nhà, không điện thoại trước, không hẹnhò mà chỉ bằng cái kiểu gõ cửa uỳnh uỳnh như trời sắp sập đến nơi rồi. Tôi đùa: -Đến năm 2012 chắc thượng đế sẽ thuê bà làm người đánh hồi chuông cuốicùng của ngày tận thế. Nó cười bảo: -Nhảm nhí thế là cùng. *** “Chắc hẳn mẹ đã rất sợ hãi và cô độc sống trong những giây phút cận kề cáichết. Sông nước mùa lũ thì đầy, mẹ ngụp lặn với thủy thần trong từng ấy thời gianchờ đợi một bàn tay, một tiếng ai đó kêu cứu mà biết bao người dân chài làm ngơkhông cứu mẹ. Lúc ấy chắc hẳn mẹ đã nhớ đến con, nhớ đến mái nhà tranh bên kiasông, gió lùa mấy mùa thêm lạnh. Chắc hẳn những giấy phút ấy trong mẹ có biếtbao nhiêu nỗi sợ hãi, sợ cái chết, sợ sự cô độc, sợ cả việc nếu mẹ chết đi rồi ai sẽnuôi con… Hồi ấy trong nỗi đau đớn, hoảng sợ tột cùng khi mất mẹ, con vẫn cònđủ tỉnh táo để hỏi được rằng tại sao không một người dân chài nào cứu mẹ? Tạisao? Những ngày mưa mẹ vẫn cặm cụi lên rừng hái thuốc thận cho những ngườisông nước. Mẹ phải tranh thủ đi hái những ngày mưa để phơi ngày nắng. Nhiềukhi không phơi kịp mẹ ngồi sấy thuốc trong bếp khi đôi chân đã sưng tấy vì câyrừng đâm phải. Mẹ đã chữa khỏi cho biết bao nhiêu người mà không lấy đồng nào,mẹ đã yêu thương họ bằng tình yêu của người chị, người mẹ. Nhưng trong chínhlúc mẹ sắp chìm nghỉm giữa cơn xoáy lũ, bọn trẻ con kể lại rằng đã có ít nhấtmười người đàn ông thuyền chài đã đứng làm ngơ. Con thật sự đã căm giận họđến nhường nào và con còn căm giận cả chính mình sao hôm ấy lại không đội mưađi tìm mẹ… Tại sao?” Nó chưa bao giờ kể với tôi nghe về cuộc đời của nó. Dù thi thoảng nổi hứnglên tôi cũng gặng hỏi. Nó bảo: -Bao giờ chết rồi tao khác kể cho. Tôi phì cười, bảo: -Chết rồi biết ma gì mà kể. Nó lại thở dài, hát vu vơ, đôi khi nổi hứng nó chọc ghẹo khiến tôi chẳng yênthân làm nổi việc gì. Chọc chán nó nằm quay lưng vào tường ôm con gấu cũ ríchcủa tôi ngủ li bì. Đấy thường là những ngày mưa. Đêm nọ, cơn mưa mùa hè ập đến ầm ĩ cả mái tôn, tôi ngồi viết lách linh tinhkhông hiểu sao lòng cứ nóng như lửa đốt. Cánh cửa lớn hút sự chú ý của tôi khinhững tiếng gõ nhẹ tưởng chừng như đợt mưa rào táp vào. Chần chừ một lúc tôicũng ra mở cửa. Nó đứng đấy, ướt lạnh, mặt cúi gằm, đôi bàn chân trần đang tímlại. Phải khó khăn lắm mới lôi được nó vào nhà. Chúng tôi đã im lặng khá lâu. Thi thoảng nước mưa trên cây xà cừ trước cửanhà trọ lại đổ ào xuống, làm tôi giật mình. Những lúc ấy tôi nghoảnh lại nhìn xemnó còn thức hay ngủ, khuôn mặt đã khô hay vẫn còn ướt nhoè. Thậm chí có lúcthấy nó ngồi gục bất động trên chiếc bàn gần cửa sổ tôi phải cố gắng nhìn xem nócòn sống hay đã chết. Tệ thế đấy. Sáng hôm sau đang lồm cồm bò dậy tắt chiếc chuông hẹn giờ và mặc vội bộquần áo để chạy đến cơ quan thì nó lên tiếng: -Bà có muốn nghe tôi kể chuyện đời tôi không? Nhìn cái kim đồng hồ đã chỉ quá 7h30, tức là tôi chỉ còn có ba mươi phút,chen qua bốn năm quãng tắc đường để đến cơ quan. Nếu chậm một phút cũng bịtrừ lương, hỏi làm sao tôi có thể gật đầu rồi ngồi nghe nó kể. Tôi lao ra ngoàinhanh như một cơn gió. *** Trời lại mưa to. Cơn mưa hắt vào cánh cửa như có ai đó đang lay gọi kêu cứurồi đuội sức quá lại lặng im, một lúc sau lại tạt vào. Ruột gan tôi nhấp nhổm khôngyên. Ý nghĩ về đêm mưa hôm nào, về cô bạn gái đứng im lặng dưới mưa làm tôigiật mình chạy lại mở toang cánh cửa. Không có ai, những cơn mưa vẫn tiếp tụchắt vào cái khoảng trống, ướt hết cả thềm nhà. Tôi toan định đóng cánh cửa thì bắtgặp một chú chim yếu ớt, nằm co ro bên bậc cửa. Tôi đã đóng cánh cửa lại và leolên giường đi ngủ dù trong lòng hơi day dứt. Nhưng những đợt mưa lại táp vàocánh cửa mạn ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tiểu thuyết tình yêu truyện tình yêu sưu tầm truyện tình yêu tiểu thuyết giả tưởng truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 185 0 0
-
158 trang 76 0 0
-
15 trang 73 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 63 0 0 -
219 trang 60 0 0
-
5 trang 53 0 0
-
3 trang 53 0 0
-
4 trang 50 0 0
-
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
11 trang 49 0 0 -
5 trang 48 0 0