Danh mục

Chú chú...cô cô...và anh – em

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 252.62 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (28 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đã đến nơi chưa? - Gần rồi, còn chút xíu nữa là đến nơi thôi. - Câu này nghe quen quen hén, từ nãy giờ hình như là 5 lần rồi. - Tại chú hỏi nhiều quá mới thấy lâu vậy đó. - Xạo…chứ không phải do cô đi chậm quá à…Rùa. - Đi với tốc độ này đến Ông trăng cũng được chứ đừng bảo là đến Cẩm nam. - Nói thì hay lắm, nãy giờ 15 phút rồi cũng chưa đến nơi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú chú...cô cô...và anh – emChú chú...cô cô...và anh – em - phần cuốiChap.3- Đã đến nơi chưa?- Gần rồi, còn chút xíu nữa là đến nơi thôi.- Câu này nghe quen quen hén, từ nãy giờ hình như là 5 lần rồi.- Tại chú hỏi nhiều quá mới thấy lâu vậy đó.- Xạo…chứ không phải do cô đi chậm quá à…Rùa.- Đi với tốc độ này đến Ông trăng cũng được chứ đừng bảo là đến Cẩm nam.- Nói thì hay lắm, nãy giờ 15 phút rồi cũng chưa đến nơi.- Tôi đi chầm chậm để chú có dịp ngắm Hội An đấy. Ôi Hội An iu quí của tôi,muốn ôm hôn thắm thiết quá.- Dang hai tay ra mà ôm.- Đúng rồi nhỉ. Chú thông minh hơn tôi tưởng đấy.- Này...này cô, tôi đùa mà, không được dang hai tay khi đang lái xe chứ. Nên nhớlà cô đang chở mĩ nam Hà Thành đấy.- Nghe mà phát ớn. Kìa, đến nơi rồi đó.- Bánh đập bán ở đây á.- Chú tưởng tôi mệt phờ người chở chú sang đây để nói dối chú à. Nhảm quá.Tôi thích quán Bến Tre này vì ngồi từ trong quán, tôi có thể nhìn ra không gian bênngoài. Có thể nói khung cảnh nơi đây hệt như một bức tranh phong cảnh, xa xa làcánh đồng bạt ngàn, phía dưới là dòng sông với chiếc cầu khỉ bắc ngang qua. Bấylâu sống trong nhịp sống hối hả của những thành phố năng động, được về đây là cảmột niềm khát khao đối với những con người xa quê hay những du khách đến vớiHội An và mong muốn được thưởng thức một trong các món ăn đặc sản Hội An:“Bánh đập”.Dang hai tay như muốn ôm gọn cả không gian, ngẩng đầu lên như muốn nuốt trọnbầu trời này và gọi to như muốn cảm ơn đời vì biết mình vẫn còn sống, vẫn còncảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, chú ta hét lớn:- Thích thật đấy.- Bất kì ai đến đây đều có chung một cảm nhận như chú nhưng biẻu hiện nồngnhiệt như vậy thì có chú mà thôi.- Tôi thường không biết kiềm chế mà. Tính tôi là vậy.- Có ai hỏi gì đâu mà chú tự khai.- Cái con bé này…- Được rồi…chú cứ làm gì mà chú muốn, tôi gọi món đây.- Cô cứ gọi đi. Nhưng khi nào ăn thì phải gọi tôi với đó.Nói là ăn bánh đập thôi nhưng thực chất là thường ăn kèm với hến trộn (riêng tôithì không thích món này lắm, nếu ăn thì chỉ là cho vui với bạn bè), uống Cocacola(chỉ những khi có nhìu tiền một chút^^) hoặc uống trà đá (khi $$$ bị hạn chế) vàcuối cùng là nhâm nhi món chè bắp khi bụng đã sắp căng cứng(muốn ăn chè bắpcũng phải tuỳ mùa, bởi không phải muà nào cũng có bắp). Ăn như thế mới gọi làđúng bài.- Có rồi đây này. Chú không vào là tôi ăn hết đó.- Uh…đừng có mà ăn trước đấy.Nhìn chú ta bước trên cầu khỉ mà ngố ghê cơ…y chang lúc tôi gặp chú ta lần đầutiên.- WOA…trông ngon thật đấy. Cô giới thiệu về món này đi- Bánh này là bánh đập. Bên ngoài là hai bánh tráng mỏng. kẹp ở giữa là mì ướt.- Không đâu...bên ngoài là bánh đa.- Tôi ở đây 17 năm rồi đấy, cái này gọi là bánh tráng, làm gì phải bánh đa hay bánhgì gì đó đâu.- Cái bánh này tôi biết mà, nó gọi là bánh đa.- Chú không tin chứ gì..tôi nhờ bác chú quán nói cho nhéNhanh chân bứơc vào bên trong nhà, tôi nhờ bác chủ quán ra phân trần- Chú ơi, bánh kẹp bên ngoài mì ướt là bánh tráng phải không chú?_tôi hỏi- Đúng rồi, nhà chú tráng bánh này mà_bác chủ quán đồng tình.- Thế ạ…ở ngòai Hà Nội có loại bánh y như thế này mà là bánh đa_chú ta tiu ngiủ.- Cũng đúng mà_bác chủ quán nói thêm_ở ngoài Bắc gọi là bánh đa, miền trung vànam gọi là bánh tráng, .- Thấy chưa, tôi đã bảo mà_chú ta reo lên. Cô cứ bảo không phải. Tin tôi chưa.- Uh_tôi đáp lấy lệ rồi quay sang bác chủ quán: “ Cháu cảm ơn bác nhé”_tôi gượngcười và nói. Chính xác là tôi hơi bị “quê” một tí.- Cô cũng “thông minh” ghê cơ!_chú ta nói xỏ.Nhìn mặt chú ta kià, vênh váo thấy sợ luôn. Ghét thật!- Đây là nước chấm với bánh đập đúng không?._chú ta trỏ tay vào chén nướcchấm, nhìn không chớp và hỏi tôi.- Tôi nghĩ chú không cần phải hỏi đâu. Ăn thử đi._vẫn còn hơi ấm ức một chút nêntôi trả lời trống không.- Ngon đấy..có điều hơi cay_chú ta suýt xoa.- Thật không đó? Chú không biết ăn ớt à_tôi giả vờ ngạc nhiên và cười chọc quêchú ta. Hình như vịêc được thấy chú ta “không biết về một điều gì đó” làm tôi thấyrất vui, lấy lại được sức sống…đây có thể nói là liều vitamin của tôi. Tôi có xấu xaquá không nhỉ. Mà thôi, chả chết ai…nên cũng chả quan tâm nữa mà làm gì.- Thế cô biết ăn không mà bày đặt hả?_chú ta không vừa.- Hả????_tôi trố mắt ra.Chết thật, từ nhỏ đến giờ tôi cũng chả ăn được cái món ớt này, vừa cay vừa đỏtrông thấy mà sợ mất dép rồi. Nãy giờ bị “quê” trước mặt chú ta mấy lần rồi, lầnnày mà bị nữa thì chắc tôi “shock” toàn tập luôn, tôi không muốn bị “ê” mặt. Mà ớttôi cũng chả ăn được…- Cô cũng không ăn được ớt à^^?_chú ta hớn hở ra mặt.Đành liều một phen…- Đừng…đừng….coi thường…tôi!Khổ thật, những lúc quan trọng tôi đều nói “bắp” cả…khổ thế đấy. Bệnh nan y rồi,hết thuốc chữa.- Cô ăn đi…!. Bây giờ vẫn còn kịp để cô rút lại lời nói và xin lỗi tôi một tiếng đó.- Chú nhắm mắt lại và mơ đi. Xem tôi đây này.Đưa một muỗng ớt vào trong chén nước chấm của mình, tay tôi run ...

Tài liệu được xem nhiều: